Chào mọi người, câu chuyện của em là em luôn có một thói quen: ai đó giúp đỡ em cho dù là chút xíu thôi em cũng thấy mắc nợ ân tình rồi, em cũng cảm ơn họ, nhưng vẫn thấy dây rứt và muốn bản thân phải trả ơn họ ngay, chẳng hạn như mua bánh kẹo, quà, hoa... Thì em mới yên lòng, ví dụ như người bạn của bạn em đã giúp em tìm việc làm thêm tại quán của người bạn đó, em thấy biết ơn họ lắm đến nổi câu chuyện này của năm trước và bây giờ em vẫn nhớ như in vì không gặp được để tặng lại họ cái gì đó. Bây giờ em mới biết chúng em học cùng lớp giáo dục thể chất nên em định tuần sau mua quà lại tặng nhưng em chợt nhớ ra họ hình như khá ghét em vì điều gì đó mà em cũng không rõ nhưng em cũng không muốn hỏi, họ xa lánh em, em nghĩ là do em đã làm tại quán đó chỉ được 3 hôm mà mắc công giới thiệu, ngoài ra thì em có thể bị đồn là kẻ phản bội bạn bè vì không nói chuyện với bạn em trong nhóm người ấy. Em biết mình không nói chuyện với họ được vì em không thể cũng không muốn hoà nhập, không muốn kết