Em từng là một kẻ xấu xa và bây giờ cũng vậy,không thể dừng. Bây giờ em bị mọi người nói xấu tràn lan, xa lánh và cô lập. Em đã mặc kệ nhưng em vẫn cảm thấy tổn thương rất nhiều. Em vô cảm, em không biết cách làm người tốt, em còn không tốt với bản thân mình. Em khinh bỉ, em sợ hãi và em kinh tởm chính mình. Em chẳng là gì cả, còn không bằng đồ vật chứ đừng nói đến động vật. Không bằng ma quỷ. Em là kẻ tồi tệ nhất thế giới này. Nếu có thể chết, chắc em đã chết lâu rồi. Em là một kẻ ích kỉ, ngại ngùng nên không dám giúp đỡ người khác.
Và dường như mọi lúc em đều mệt mỏi, buồn bã, đôi khi bực bội, có lúc muốn khóc cũng không thể khóc. Em mất hứng thú với mọi thứ rồi. Thấy tâm trí em hỗn loạn lắm, suy nghĩ về một hai cái vấn đề liên tục, rồi cũng cùng một suy nghĩ lun, cứ lặp đi lặp lại mãi, ngày này qua ngày khác, không dừng được. Tắm, đi vs, vệ sinh cá nhân, trước khi ngủ, sau khi ngủ, làm gì cũng phải suy nghĩ. Overthinking rồi nhỉ? Em còn muốn hành hạ bản thân mình thật nhiều