tớ bị trầm cảm năm nay là năm thứ 3 rồi,không điều trị,không vùng vẫy nổi nữa,vì dùng tớ có vùng vẫy bao nhiều lần có chiến đấu 1 lần nữa thì tớ cũng chỉ càng ngày càng tuyệt vọng thôi,tớ ôm đủ thất vọng rồi,tớ cũng mệt rồi,85 vết rạch là quá đủ đau đớn cho cơ thể nhỏ bé,tớ từng 44 hơn 12 lần trog 3 năm,nhưng lần nào tớ cũng được cứu và đưa đến bệnh viện kịp thời,ngày tháng kinh khủng đó của tớ vẫn ngày trôi qua như vậy,không ai hay biết tớ đã đau đớn như nào.Và rồi ngày đó tớ cảm giác như được cứu rỗi,sự dịu dàng đó khiến tớ quên đi nhưng nỗi đau dai dẳng bám níu tớ hằng đêm,nhưng rồi họ thắp sáng hy vọng rồi lại ruồng bỏ tớ,tớ lại chìm ngỉm 1 lần nữa.tớ luôn tỏ ra vui vẻ che đi nhưng vết sẹo những nỗi đau trước mặt ba mẹ tớ và mọi người vì tớ nghĩ mình giống quái thai, ba mẹ tớ chẳng hay biết gì cho đến khi vết sẹo đó lộ ra, tớ bị ép nói 1 cách cực đoan đó lại là chuỗi ngày đen tối của tớ,lần này tớ mệt thật rồi,tớ chẳng cần sự thương hại nữa,tớ chấp nhận ruồng bỏ con người mình c