Dạ đầu tiên con xin phép nói nặng một chút, con cho rằng mẹ con là một người phụ nữ nhu nhược và hèn nhát chưa bao giờ bênh vực con, coi trọng tình anh em ruột thịt, họ hàng hơn là con cái, họ kêu gì nghe đó, sống bằng cách nhìn thái độ của người khác mà sống, chỉ cần người ngoài lên tiếng không cần biết đúng sai là lôi con ra chửi bới, con cọc, con khó chịu nói năng thiếu chủ ngữ thì họ nói con maats dayj, xưng hô ngang hàng, nói con đi học chỉ có lãng phí tiền, trong khi con họ thì xưng hô ông già với ba, ăn nói bất lịch sự, vô duyên thì họ lại không dạy dỗ mà lại đi dạy dỗ con người ta, con im lặng thì họ càng lấn tới, mẹ con thì không quan tâm có khi còn hùa theo họ, tới lúc con khó chịu bỏ về phòng thì hỏi con "Tao đã làm cái gì mày chưa", "Mày giống thằng khốn (cha của con) đó quá thì về ngoải sống với nó", "Mày đừng có mà làm biếng chui vô phòng trốn làm việc nhà" đánh xong thì mẹ bỏ đi, mẹ đi xa con mới dám khóc, từ hôm mẹ đánh xong con luôn ru rũ trong phòng, nào tủi thân q