mệt...
từ lúc lên cấp 2 đến giờ em chịu rất nhiều áp lực từ học hành,BLHĐ,bệnh tật,gia đình,bạn bè,...Nhưng em vẫn khuyên nhủ bản thân là "mạnh mẽ lên,đừng nghĩ đến cái chết" vì lỡ nghe và tin tưởng vào quy luật luân hồi...Em chẳng dám tâm sự với ai lúc buồn vì sợ họ mất thời gian hoặc không hiểu mà trêu chọc em,người yêu em thì du học Y ở Trung Quốc nên không có thời gian để nhắn tin hay đi chơi với em như trước nữa.Em lúc nào cũng chịu đựng một mình,có lúc em chẳng vui cũng chẳng thấy buồn nó trống rỗng một cách khó chịu.Em chẳng biết sau này mình phải sống như thế nào nữa.