Lạc lối trong con đường tìm lại chính mình
Chào mọi người, trên con đường đại học, em thấy mình dần mất phương hướng, cảm giác sắp đánh mất chính mình. Trong suốt mùa thu vừa qua, người bạn mà em thích nhất lần đầu có những lời nói khiến em phải nghi ngờ chính mình, người đó nói em vô dụng, ngu dốt, nói em là con đuông dừa tiến hoá thành chó rồi tiến hoá thành tinh tinh, em không có năng khiếu gì, không giỏi gì hết...và nhiều lời nặng nề khác kèm theo những cái tát, cái đánh vào lưng, vào tay em, thậm chí là bẻ tay, hay bắt bẻ em. Em tin vào điều cô ấy nói, em dần thấy mình vô dụng thật sự, hèn nhát, làm trò gì cũng không nên hồn. Và giờ đây em không biết mình có đang đi đúng con đường phía trước không. Em cứ hay nghĩ mãi về những lời nói, hàng động của bạn ấy. Em đang cảm thấy sợ hãi mọi người xung quanh, giờ em phải làm sao đây ạ. Làm sao để thoát khỏi cái bóng quá lớn này?