Từ năm lớp 6 , em bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực vì bị bạn bè nghỉ chơi nói xấu và bắt nạt, gia đình cũng gặp biến cố nên kh thể quan tâm em, và tới khi nghỉ hè em kh thể ngủ vì bị bóng đè trong thời gian khá lâu, lúc đó em cảm rất tiêu cực em chỉ biết khóc , muốn ngủ mà kh dám ngủ. Lúc ấy cũng có khoảng thời gian em đòi 44 vì đã quá áp lực nhiều chuyện đồng thời ba mẹ cũng vì biến cố mà cứ lấy em ra để chửi. Từ lúc đó em dần như mất đi chính mình , e luôn im lặng và nhẫn nhịn , thời gian ba mẹ mới bắt đầu để ý tới em và kêu em nói nhiều hơn. Em cũng làm theo và nói kể chuyện trên lớp và kể bị bắt nạt ra sao , nhưng câu nhận lại là lời mắng nhiếc em . Em thật sự rất buồn , thời gian để em vục dậy là nhờ có những người bạn khá thân động viên .
nhưng tới năm lớp 9, em bị khá nhiều chuyện bắt nạt và nói xấu diễn ra , bbe cũng xa lánh dần , kh còn lời an ủi động viên tử ai , ở nhà thì bị bạn hàng xóm bắt nạt, nói những từ ngữ khó nghe, e rất bức xúc và kể cho ba mẹ nhưng ba mẹ