Trầm cảm, Rối loạn lo âu
Việc sợ hãi giao tiếp khiến tôi ít khi mở lời để bắt đầu một câu chuyện với người khác. Tôi không biết bắt đầu từ đâu? Bắt đầu như thế nào khi đứng trước người khác.
Tạo bài đăng của bạn
Hỏi bác sĩ miễn phí
Đăng bài chia sẻ
Mới nhất
Phổ biến
Đề xuất
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Dạo này sức khỏe về thể chất và tinh thần của tôi xuống dốc rõ rệt, cảm thấy như mình có dấu hiệu bị trầm cảm.
Từ trước giờ, chưa bao giờ tôi trở nên yếu đuối như thế, muốn tìm cách vực dậy bản thân để mạnh mẽ trở lại. Tôi hay đặt mục tiêu và nỗ lực để đạt được nó.
Gần đây, tôi gặp nhiều áp lực vì kỳ vọng vào bản thân quá nhiều, rồi áp lực từ người thân. Tôi rất dễ khóc, sức khỏe giảm sút hẳn, tinh thần không đươc tốt vì nhiều điều xảy ra không theo mình mong đợi, rồi áp lực từ công việc đến học hành, gia đình.
Thật sự, tôi bỡ ngỡ vì lần đầu rơi vào tình trạng kiệt sức như hiện tại. Tôi muốn tự vực dậy bản thân bằng hành động, tự thay đổi suy nghĩ. Rất mong mọi người có thể cho tôi lời khuyên.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Tôi 25 tuổi, không công ăn việc làm, suốt ngày ở nhà ăn, ngủ, chơi, không có mục tiêu trong cuộc sống. Gần đây tôi rất chán nản về chuyện này, muốn thay đổi, trở ngại là tôi đang bị mất niềm tin vào bản thân. Tôi không giỏi giao tiếp dù không phải người khó gần, khó hòa nhập với mọi người xung quanh, thêm nữa còn bị nói lắp nên càng chán nản.
Dần dần, tôi mất niềm tin vào chính mình, luôn coi mình là kẻ bất tài, vô dụng. Cứ như vậy nên mãi tôi không thoát ra được khỏi vòng luẩn quẩn. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, giải pháp để thoát khỏi tình cảnh này.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Chào bác sĩ
Từ nhỏ đã nhìn mọi thứ bằng màu hồng, tôi còn là người sống tình cảm, yếu đuối, dễ tổn thương
Rồi thời gian dần trôi, tôi nhận thức được ở xã hội hiện tại con người luôn đối xử với nhau không thật lòng, dối lừa, giả tạo, lợi dụng... Mặt khác, bản thân lại không tự làm được gì nên hồn, vẫn dựa dẫm gia đình, bị tổn thương vì những lời nói của người khác, hay bị bận tâm vì những chuyện nhỏ nhặt rồi lại tự buồn, . Những thực tại đó làm tôi suy nghĩ tiêu cực, hay cáu gắt với gia đình, thu mình, hạn chế tiếp xúc với mọi người, ít gặp bạn bè, bị người thân nhận xét là ngày càng xấu tính, vô tâm, ích kỷ.
Ở tuổi 25 nhưng tư duy của tôi chưa đủ trưởng thành; ngoài việc tự nhận thấy mình là người yếu kém, không có mục tiêu, không có định hướng cho tương lai, không thấy thích thú với điều gì, cứ cố thúc bản thân phải nhanh trưởng thành. Tôi chỉ mong sớm thay đổi mình, thoát khỏi bản thân của hiện tại mà suy nghĩ tích cực hơn, có điều không biết phải làm thế nào. Mo
... Xem thêmBạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Chào bác sĩ
Tôi là nữ sinh năm 1998, đang trong độ tuổi trưởng thành nhưng lại không biết cách trò chuyện cùng mọi người. Tôi thường lảng tránh đám đông, khi học nhóm trong lớp tôi bị yếu thế và không biết mình nên nói gì nên thường im lặng để các bạn khác thảo luận. Tôi không biết cách giữ gìn cho mối quan hệ bạn bè lâu dài nên tới giờ không có bạn. Tôi làm quen họ rất nhanh, chỉ trong tích tắc nhưng lại không biết mình cần phải nói chuyện gì để giúp bạn mới quen có thể thân thiết với mình hơn, ngoài trừ nói về gia đình thì tôi khá mập mờ mọi thứ khác.
Tôi nói chuyện không hay, không lôi cuốn người nghe nên tự mình rút ra khỏi đám đông, không muốn họ vì mình mà thấy chán nản và mất hứng thú trò chuyện. Người thân lẫn người ngoài tôi không biết nói gì, lâu dần tôi mất kết nối với mọi người xung quanh.Tôi không có ngoại hình ưa nhìn, mặc cảm vì điều đó nên không bao giờ dám ra đường mà không cần khẩu trang, đi mua đồ tôi mới đi ra đường cần khẩu trang, chính vì
... Xem thêmBạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Chào bác sĩ
Tôi thấy mình thật tệ hại nhưng không dám sửa đổi, sợ phải nghe hoặc nhìn thấy người ta chê bai mình thêm.
Tôi là nữ, 25 tuổi, từ nhỏ nhiều người chê bai ngoại hình tôi, cộng với gia đình không hạnh phúc nên tôi sinh ra tính ít nói, lầm lì. Lớn lên tôi quen biết nhiều người nhưng vì ngại giao tiếp nên giờ cũng chẳng còn mấy người liên lạc. Người trong họ thì đến lúc có việc quan trọng lắm mới nhìn thấy mặt tôi, cũng vì vậy mà họ chê bai, trách móc. Tôi lại càng lấy lý do đó để tránh mặt họ. Bố mẹ với anh chị cũng khuyên nhủ, động viên rồi cả nói lớn để tôi thay đổi nhưng tôi lại càng lao vào chỗ tối. Liệu tôi có quá cảm tính hay đã thành một bệnh tâm lý, không bình thường, mong được bác sĩ tư vấn.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Năm nay mình 15 tuổi, từ khi 11 tuổi mình bắt đầu cảm thấy sợ và ghét cảm giác phải giao tiếp với mọi người xung quanh, kể cả gia đình hay bạn bè. Mình bắt đầu thích ở trong những nơi tối, mỗi khi bắt buộc phải trò chuyện với ai đó thì mình lại cảm thấy căng thẳng và luôn nhìn sắc mặt của người đó. Khi 11 đến 13 tuổi thì mình bắt đầu khóc rất nhiều, trong các cuộc nói chuyện mình trở nên rất cục súc. Từ khi lên lớp 8 cảm giác ghét giao tiếp với mọi người càng lớn hơn, trong lòng mình trống rỗng , có đôi lúc mình tự bật cười một mình, đôi lúc lại ngồi khóc, đôi lúc lại tức giận vô cớ. Trong các cuộc nói chuyện mình càng dễ tức giận hơn, khi ngồi trên xe máy mình thường có ảo giác bản thân bị té xuống và kéo lê trên đường, mình bắt đầu tạo cho bản thân một câu chuyện về 1 người bạn tưởng tượng và tự nói chuyện 1 mình về câu chuyện đó. Đôi lúc khi đi chung với nhiều người, mình có xu hướng suy nghĩ về câu chuyện với người bạn đó và vô thức trả lời với người bạn đó. Mình cũng suy nghĩ v
... Xem thêmBạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Chào bác sĩ , con năm nay học cấp 2 . Vì lý do gđ nên con khóc rất nhiều . Nhiều lúc luôn nghĩ quẩn tại sao mình không chết đi vì số quá khổ , luôn bị đay nghiến bởi gđ . Nhớ về kỉ niệm đau thương thì lại bật khóc đến sưng mắt , nhói tim . Nhiều đêm con khóc tới 12h khuya vì quá tủi . Sáng dậy thì mắt sưng húp , người thì mệt mỏi ăn sáng xong lại muốn lên phòng . Nhìn thấy gđ lại bật khóc nức nở. Không biết con có vấn đề gì không
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.


Bây giờ bạn có thể chủ động tham gia bằng cách đăng bài, bình luận, và vote bài viết
Lấy lời khuyên từ các Bác sĩ, Chuyên gia, và Đại sứ cộng đồng.
Chia sẻ kinh nghiệm của bạn cho những thành viên khác cần lời khuyên.
Hoạt động năng nổ và trở thành một Đại sứ cộng đồng bằng cách thu thập điểm.