Một phần trống trong tim
Tôi cứ nghĩ rằng mẹ tôi đã nhận ra căn bệnh tâm lý của tôi và luôn quan tâm tới tôi cho đến khi tôi nghe được câu nói từ chính người mẹ thân yêu của mình :"Nuôi ăn học cho đã sau này lớn lên cũng phản chủ", "Mày dám đe doạ, thách thức tao đấy à?", "Mày làm vậy để cho người ta tưởng mày giỏi à? Mày là đứa hèn nhát! Mày là đứa sợ thiên hạ"... Nghe vậy tôi chỉ biết câm nín và im lặng, cố gắng ôm trọn từng chữ một vào người mình... Tôi phải làm sao để vượt qua tình huống trên nhỉ?






































