Có cách chết nhah nhất mà người thân không biết ak
Chết cách nhanh nhất không người thân biết chết nhẹ nhàng nhat
Tạo bài đăng của bạn
Hỏi bác sĩ miễn phí
Đăng bài chia sẻ
Mới nhất
Phổ biến
Đề xuất
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Em có một vấn đề nó đã đúng và vad nhớ nhưng bộ não cứ nghĩ ngờ nó sai hoặc k phải nó cứ nghĩ mãi rồi lo âu không biết có đúng k cứ nghĩ ngờ thôi xong sợ lo lắng quá luôn ạ, bản thân e đã nghĩ nó đúng rồi nhưng nó cứ nghĩ là sai lập đi lập lại bằng đúng thì thôi xem có đúng k rồi lo âu, e xin tư vấn đt tâm lý về nó làm cách giải quyết nó hay cho e xin một địa chỉ đt miễn phí tâm lý ạ, e xin cảm ơn
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Mẫu giáo không ai chơi cùng mình
Tiểu học mình chỉ có 1 bạn thôi, tuy có bạn nhưng mình luôn thấy cô đơn, cả lớp cô lập, đặt nickname xấu cho mình, thường xuyên đánh, ăn hiếp mình nhưng thay vì nói cho bố mẹ, mình chịu đựng, ( hồi đó mình chưa từng nghe đến tự vệ ). Mình lừa tắm, đánh răng, gội đầu... Lớp 5 bạn bán cho mình 1 thứ 120k, lúc sau mình mới để ý ở ngoài 20k
Trung học, bạn duy nhất chuyển trường, mình có 4 bạn mới, không ai đánh mình nữa. Lớp 7 - 8, sống ở quê lần đầu được lên nhà sách trên phố nên mình thích lắm, mình chọn đúng quyển về autism, giống lắm: nói chuyện 1 mình, thích ở 1 mình, ít nói... mình tìm hiểu nhiều hơn và tìm được nhiều chứng khác thấy giống mình : OCD, DID, bipolar disoder, pareidolia, Algiophobia, depression, concerned... mình lỡ để lộ tin này với cả nhà, họ nói cho hàng xóm họ hàng, trường mình học, mình không muốn đên trường nữa
(Tiểu học đến trung học) Cảm giác như lúc nào các bạn trong lớp cũng nhìn mình, quê của mình vẫn
... Xem thêmBạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Ba tôi thì mất lúc tôi 2 tuổi mẹ đã nuôi tôi tới bây giờ quay về quá khứ năm 2020 thì tôi đã chơi nghịch và đứt 5 dây gân tay cả bàn tay tôi bây giờ coi như liệt tôi với mẹ thì hay cãi nhau tôi đã luôn nằm đêm suy nghĩ về tương lai của mình sau này và bây giờ tôi chỉ muốn kết thúc cuộc sống của mình bằng một cách nhẹ nhàng.
TÔI RẤT MỆT MỎI KHI SỐNG THẾ GIỚI NÀY..! -(
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Từ năm lớp 6 , em bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực vì bị bạn bè nghỉ chơi nói xấu và bắt nạt, gia đình cũng gặp biến cố nên kh thể quan tâm em, và tới khi nghỉ hè em kh thể ngủ vì bị bóng đè trong thời gian khá lâu, lúc đó em cảm rất tiêu cực em chỉ biết khóc , muốn ngủ mà kh dám ngủ. Lúc ấy cũng có khoảng thời gian em đòi 44 vì đã quá áp lực nhiều chuyện đồng thời ba mẹ cũng vì biến cố mà cứ lấy em ra để chửi. Từ lúc đó em dần như mất đi chính mình , e luôn im lặng và nhẫn nhịn , thời gian ba mẹ mới bắt đầu để ý tới em và kêu em nói nhiều hơn. Em cũng làm theo và nói kể chuyện trên lớp và kể bị bắt nạt ra sao , nhưng câu nhận lại là lời mắng nhiếc em . Em thật sự rất buồn , thời gian để em vục dậy là nhờ có những người bạn khá thân động viên .
nhưng tới năm lớp 9, em bị khá nhiều chuyện bắt nạt và nói xấu diễn ra , bbe cũng xa lánh dần , kh còn lời an ủi động viên tử ai , ở nhà thì bị bạn hàng xóm bắt nạt, nói những từ ngữ khó nghe, e rất bức xúc và kể cho ba mẹ nhưng ba mẹ
... Xem thêmBạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Mình 32t, có 2 bé trai và gái được 2,5t và 5t rồi. Vợ chồng mình lấy nhau 6 năm, nhưng hầu như chưa bao giờ hạnh phúc. Chồng mình coi thường, không tôn trọng vợ, khi nóng giận chúng mình cãi nhau, anh hay xúc phạm và đôi khi đánh mình. Bản tính anh gia trưởng nên cho rằng anh luôn đúng. Mình luôn nói chuyện đàng hoàng với anh, cho dủ có đang tranh cãi.
Mình phải làm sao đây khi mình có 2 bé con ngoan ngoãn, ba nó cũng yêu thương chăm sóc con lắm.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Chào mọi người, em năm nay lớp 12 và em luôn có suy nghĩ về cái chết. Em không nhớ rõ lắm nhưng có lẽ suy nghĩ này bắt đầu từ năm lớp 2, lớp 3. Hồi đấy chủ yếu là do mấy lần em mắc lỗi và bị đuổi ra khỏi nhà nên em nghĩ đến việc đi chết cho xong. Lớn lên thì tần suất nghĩ đến việc này càng nhiều, từ có lý do thành không có lý do nào cả, chỉ là khi rảnh thì tự nhiên nghĩ đến cách để chết, phân tích các cách chết. Em cũng đã thử cố nghĩ đến ba mẹ, người thân, bạn bè sẽ ra sao nếu em chết đi nhưng cuối cùng thì em lại nghĩ rằng họ sẽ buồn nhưng rồi sẽ ổn thôi, em sống tiếp mới là làm phiền họ. Em luôn nghĩ rằng bản thân là gánh nặng, ba mẹ phải tiếu rất nhiều tiền cho em để nhận được 1 đứa lúc nào cũng muốn chết, em luôn cố gắng né tránh các mối quan hệ vì em sợ một ngày em không tự chủ được nữa thì sẽ có người phải buồn vì đứa như em. Từ cuối năm lớp 11 em càng ngày càng hận bản thân, em khóc nhiều hơn, em không muốn giao tiếp. Em thử cố thuyết phục rằng có thể em sẽ sợ chết nhưng em
... Xem thêmBạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Ở nhà mình là một đứa nói rất nhiều nhưng khi đi ra ngoài tiếp xúc với bạn bè mình lại nói rất ít hầu như là không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu có thể nói là hướng nội. Điều này xảy ra vào mùa dịch, mình đeo khẩu trang vì đeo quá lâu thành ra là khi hết dịch bệnh mình cảm thấy tự ti về khuôn mặt không dám cởi khẩu trang và bắt đầu khép kín, khép mình, đi chơi thì không biết nói gì với bạn bè, đôi lúc bạn bè nói gì mình chỉ biết cười rồi nói ừ, không, có lúc nghe mấy đứa nói mình tội mình cảm thấy buồn và tiêu cực. Dần dần mình nghĩ rằng mình không thể để chuyện này xảy ra nữa, mình đã cởi bỏ lớp khẩu trang và tự tin hơn về khuôn mặt nhưng dù vậy mình vẫn không thể bắt đầu một cuộc trò chuyện từ đâu vì mình cảm thấy ở nhà như một con điên, mình nói rất nhiều. Mong mọi người cho mình một lời khuyên để mình có thể hướng ngoại, nói nhiều hơn khi tiếp xúc với những người bạn . Mình cảm ơn!
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Bạn không một mình trên hành trình này.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.
Bây giờ bạn có thể chủ động tham gia bằng cách đăng bài, bình luận, và vote bài viết
Lấy lời khuyên từ các Bác sĩ, Chuyên gia, và Đại sứ cộng đồng.
Chia sẻ kinh nghiệm của bạn cho những thành viên khác cần lời khuyên.
Hoạt động năng nổ và trở thành một Đại sứ cộng đồng bằng cách thu thập điểm.