Bức thư đầu tiên, và cũng là cuối cùng cho những người xa lạ.
Chào tất cả mọi người, mình hiện đang 20 tuổi. Mình sinh ra là con cả trong một gia đình, ngay từ nhỏ, bản tính mình vốn rất hiền, vậy nên những lần anh/chị/em ruột, anh/chị/em họ có làm sai điều gì, mình đều bị đổ lỗi oan. Những đợt bị đổ oan này, kéo dài từ khi mình còn bé tới tận ngày nay, không biết tâm sự thế nào cho hết. Nhưng gần đây, mình vừa bị đổ oan là ăn cắp tiền của một thành viên trong gia đình. Mình đã cố gắng giải thích, nhưng không có tác dụng gì. Mình thật sự rất mệt mỏi, mình chấp nhận bị gọi là một người yếu đuối, mình muốn sống, nhưng lại không sống nổi với hoàn cảnh hiện tại. Ngay từ đầu, mình cũng muốn buông xuôi, nhưng lại sợ lỡ như một mai mình biến mất, sẽ có ai đó phải đau khổ mỗi khi bất chợt nhớ những điều còn sót lại về mình. Nhưng sau chuyện hôm nay, có lẽ mình không chịu đựng được nữa rồi.
Mình đã lên kế hoạch để chuẩn bị cho việc rời đi một cách nhẹ nhàng nhất.
Mình mong rằng trong vô vàn những kiếp sau, ít nhất, mình có thể hạ
... Xem thêm