Misophonia
Mỗi khi nghe thấy ai ho hay hắt hơi, thở mạnh,...cảm thấy bực tức,tự tác động vật lý bản thân và đồ vật xung quanh,...có phải bị misophonia không ạ?
Tạo bài đăng của bạn
Hỏi bác sĩ miễn phí
Đăng bài chia sẻ
Mới nhất
Phổ biến
Đề xuất
Từ năm lớp 6 , em bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực vì bị bạn bè nghỉ chơi nói xấu và bắt nạt, gia đình cũng gặp biến cố nên kh thể quan tâm em, và tới khi nghỉ hè em kh thể ngủ vì bị bóng đè trong thời gian khá lâu, lúc đó em cảm rất tiêu cực em chỉ biết khóc , muốn ngủ mà kh dám ngủ. Lúc ấy cũng có khoảng thời gian em đòi 44 vì đã quá áp lực nhiều chuyện đồng thời ba mẹ cũng vì biến cố mà cứ lấy em ra để chửi. Từ lúc đó em dần như mất đi chính mình , e luôn im lặng và nhẫn nhịn , thời gian ba mẹ mới bắt đầu để ý tới em và kêu em nói nhiều hơn. Em cũng làm theo và nói kể chuyện trên lớp và kể bị bắt nạt ra sao , nhưng câu nhận lại là lời mắng nhiếc em . Em thật sự rất buồn , thời gian để em vục dậy là nhờ có những người bạn khá thân động viên .
nhưng tới năm lớp 9, em bị khá nhiều chuyện bắt nạt và nói xấu diễn ra , bbe cũng xa lánh dần , kh còn lời an ủi động viên tử ai , ở nhà thì bị bạn hàng xóm bắt nạt, nói những từ ngữ khó nghe, e rất bức xúc và kể cho ba mẹ nhưng ba mẹ
... Xem thêmMình 32t, có 2 bé trai và gái được 2,5t và 5t rồi. Vợ chồng mình lấy nhau 6 năm, nhưng hầu như chưa bao giờ hạnh phúc. Chồng mình coi thường, không tôn trọng vợ, khi nóng giận chúng mình cãi nhau, anh hay xúc phạm và đôi khi đánh mình. Bản tính anh gia trưởng nên cho rằng anh luôn đúng. Mình luôn nói chuyện đàng hoàng với anh, cho dủ có đang tranh cãi.
Mình phải làm sao đây khi mình có 2 bé con ngoan ngoãn, ba nó cũng yêu thương chăm sóc con lắm.
Chào mọi người, em năm nay lớp 12 và em luôn có suy nghĩ về cái chết. Em không nhớ rõ lắm nhưng có lẽ suy nghĩ này bắt đầu từ năm lớp 2, lớp 3. Hồi đấy chủ yếu là do mấy lần em mắc lỗi và bị đuổi ra khỏi nhà nên em nghĩ đến việc đi chết cho xong. Lớn lên thì tần suất nghĩ đến việc này càng nhiều, từ có lý do thành không có lý do nào cả, chỉ là khi rảnh thì tự nhiên nghĩ đến cách để chết, phân tích các cách chết. Em cũng đã thử cố nghĩ đến ba mẹ, người thân, bạn bè sẽ ra sao nếu em chết đi nhưng cuối cùng thì em lại nghĩ rằng họ sẽ buồn nhưng rồi sẽ ổn thôi, em sống tiếp mới là làm phiền họ. Em luôn nghĩ rằng bản thân là gánh nặng, ba mẹ phải tiếu rất nhiều tiền cho em để nhận được 1 đứa lúc nào cũng muốn chết, em luôn cố gắng né tránh các mối quan hệ vì em sợ một ngày em không tự chủ được nữa thì sẽ có người phải buồn vì đứa như em. Từ cuối năm lớp 11 em càng ngày càng hận bản thân, em khóc nhiều hơn, em không muốn giao tiếp. Em thử cố thuyết phục rằng có thể em sẽ sợ chết nhưng em
... Xem thêmỞ nhà mình là một đứa nói rất nhiều nhưng khi đi ra ngoài tiếp xúc với bạn bè mình lại nói rất ít hầu như là không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu có thể nói là hướng nội. Điều này xảy ra vào mùa dịch, mình đeo khẩu trang vì đeo quá lâu thành ra là khi hết dịch bệnh mình cảm thấy tự ti về khuôn mặt không dám cởi khẩu trang và bắt đầu khép kín, khép mình, đi chơi thì không biết nói gì với bạn bè, đôi lúc bạn bè nói gì mình chỉ biết cười rồi nói ừ, không, có lúc nghe mấy đứa nói mình tội mình cảm thấy buồn và tiêu cực. Dần dần mình nghĩ rằng mình không thể để chuyện này xảy ra nữa, mình đã cởi bỏ lớp khẩu trang và tự tin hơn về khuôn mặt nhưng dù vậy mình vẫn không thể bắt đầu một cuộc trò chuyện từ đâu vì mình cảm thấy ở nhà như một con điên, mình nói rất nhiều. Mong mọi người cho mình một lời khuyên để mình có thể hướng ngoại, nói nhiều hơn khi tiếp xúc với những người bạn . Mình cảm ơn!
chào mọi người, em sn 2009. E có 1 gia đình không mấy hạnh phúc, cha mẹ liên tục cãi nhau thậm chí là đánh nhau vì vấn đề tiền bạc hoặc là mỗi khi cha e uống rượu bia, họ như vậy từ khi em ý thức được đến hiện tại, mấy hôm trước mẹ e vì một gói trà mà đã la mắng e liên tục trong nguyên ngày hôm ấy nữa cơ. Năm e học lớp 5 chị e thì đã cuối cấp 2, khi ấy mọi người đều đổ dồn vào chị e . Chị nghỉ học và đi học nghề, trong mỗi bữa cơm thì cha mẹ cứ liên tục hỏi chị ấy, em có muốn nói gì mọi người cũng làm lơ e đi, điều đó khiến e cực kì tuổi thân luôn ấy ạ, đến hôm khác cha mẹ e lại cãi nhau và đánh chị em chỉ đứng ngoài xem, e vào can cha mẹ ra cha đánh e và trong mắt cũng chảy ít máu. Lúc đó e stress kinh khủng tự lấy dao lam gạch một ít ở cổ tay, uống ít thuốc ngủ, sau bạn e biết và nói với thầy chủ nhiệm rồi e được cha mẹ hỏi han một ít, sau khi e trải lòng thì đến cuối cùng lại nghe được là em không hiểu chuyện không biết điều. Đến năm lớp 6 e nổi loạn trong trường cũng chẳng ai qu
... Xem thêmChào Bác sĩ.
Tôi thường xuyên bị căng thẳng và lo lắng. Những lúc như vậy tôi đã ăn uống thiếu kiểm soát, ăn để nhiều và ăn không ngừng, nhất là đồ ngọt và béo. Tôi làm việc ở nước ngoài, sống một mình và hàng xóm thì không thân thiện, không có người thân và bạn bè bên cạnh. Nên triệu chứng càng nhiều, tôi biết và nhận thấy sự thay đổi xấu về mặt sức khỏe. Nhưng vẫn chưa thể dừng lại, có một liệu pháp hay loại thực phẩm chức năng nào có thể giúp tôi giảm được tình trạng này không? Tôi cảm ơn.
Mọi người ơi em với gia đình của mình thật sự rất xa cách. Em vừa tốt nghiệp cấp 3, trong khoảng thời gian em ôn thi gia đình không hề động viên hay gì cả nhiều, đến thời gian nước rút em chỉ mong mẹ em ở nhà coi em để e có nhiều thời gian hơn nhưng mẹ em lại rất dửng dưng mặc kệ em. Trong suốt quá trình học tập của mình hay trong cuộc sống hằng ngày cũng thế, em một người hay suy nghĩ, em mang rất nhiều tâm sự nhưng không thể nói với ai kể cả gia đình. Em đã từng thử nói nhưng ba mẹ em lại coi như không, nhiều lúc em cảm thấy như mình là đồ thừa trong gia đình này. Hôm qua mẹ e mất tiền cứ khăng khăng em lấy và đòi cho e nghỉ học đại học, em thi với số điểm đại học rất cao. Mẹ em chửi em rất thậm tệ, em không phải vì một chuyện mà cảm thấy buồn mà từ rất nhiều chuyện kh ác nhau. Hôm qua vì vụ mất tiền mẹ e b ảo em chết đi. Em thật sự không muốn ở nhà nữa, em muốn đi Sài Gòn mọi người hãy chỉ em cách nói đi ạ. Em thậm chí đã xin việc xong xuôi ở Sài Gòn rồi ạ.Mong mọi người giúp em ạ
em là 1 người nhan sắc không nổi bật, khiến em vô cùng tự ti khi bị người khác mang khuyết điểm trên gương mặt em ra nói, khi ai có ý và nói ra những câu chê bai em thì nước mắt tự rơi mặc dù em cố gắng kìm nín nước mắt trước mặt người khác, em cảm thấy cuộc sống này thật bế tắc, miệng lưỡi loài người thật đáng sợ dù là con người với nhau mà nói với nhau những câu từ khó nghe để thỏa mãn miệng lưỡi của mình mà k nghĩ tới cảm xúc của người khác, nhiều lúc em muốn t.ự t.ử để kết thúc cuộc sống này, em phải làm sao đây, làm sao để đối mặt với những lời nói chê bai đó khi nước mắt k tự chủ.
Bây giờ bạn có thể chủ động tham gia bằng cách đăng bài, bình luận, và vote bài viết
Lấy lời khuyên từ các Bác sĩ, Chuyên gia, và Đại sứ cộng đồng.
Chia sẻ kinh nghiệm của bạn cho những thành viên khác cần lời khuyên.
Hoạt động năng nổ và trở thành một Đại sứ cộng đồng bằng cách thu thập điểm.