MÌNH THẤT VỌNG
Chào mọi người, mình cũng vô tình xem được trang này nên muốn để lại vài lời tâm sự trên đây. Mình còn đang đi học, một độ tuổi học sinh mà ai cung muốn quay về nhưng với mình mình không cần điều đó. Mình luôn cảm thấy mình là một sự thừa thải, vô dụng, không ai cần sự có mặt của mình cả từ lớp học đến gia đình. Mình luôn thấy cô đơn, lạc lỏng, mình buồn nhiều lắm, những lúc đang bình thường thôi mình cũng có thể khóc nghẹn. Mình luôn suy nghĩ đến những điều xấu nhất với mình. Trước mặt mọi người, các bạn mình luôn vui vẻ, còn là người cố gắng làm cho mọi người cười nhưng những lúc không có ai mình chỉ khóc và trách bản thân thôi. Mình không cần được xuất hiện ở đây, mình không muốn phải đối diện với sự sợ hãi hay lo lắng gì hết. Nhiều lúc mình cũng muốn giải thoát lắm, mình nghĩ đến cảnh ba mẹ nhìn thấy cảnh mình năm trong quan tài, nghĩ đến cảnh lúc đó nhà mình sẽ đông đúc ra sao, không biết ba mẹ hay mọi người có khóc không...Nhưng rồi mình cảm thấy sợ đau nên không dám nhưng ý nghĩ đó vẫn luôn hiện diện trong đầu mình. Mình thấy chán nản với mọi thứ, nhạy cảm, dễ rơi nước mắt dù chuyện nhỏ nhặt, cảm thấy dư thừa. VÀ MÌNH CHỈ MUỐN CHẾT...Mình không chịu được áp lực từ trường lớp, điểm số, gia đình, mình lo lắng cho tương lai không biết sẽ đi về đâu. Mình thực sự buồn và thất vọng bản thân lắm.