tớ muốn 44 để kết thúc
mình cảm thấy cô đơn, bơ vơ, lạc lỏng lắm, mình thấy hối hận vì không dám đứng lên thể hiện bản thân trước mẹ mình, từ nhỏ cho đến lớn mọi sự lựa chọn của mình đều bị mẹ can thiệp, chỉ cần không vừa ý hay mình có chút phản kháng đều nhận lại sự la mắng dữ dội từ mẹ, mình vẫn nhớ như in hồi mình lớp 9 nguyện vọng của mình đều chính tay mẹ điền mẹ chưa từng được giữ thông tin hay lên web tuyển sinh dù chỉ một lần, từ lớp đến bây giờ mình lớp 11 mẹ luôn đọc trộm tin nhắn của mình với bạn bè, chính cách cư xử của mẹ đã làm mình luôn sợ hãi luôn xoá đi từng cuộc trò chuyện chỉ giữ lại những cái liên quan đến học tập để làm mẹ vui lòng, có lần bạn hỏi tại sao mình lại có thói quen xoá tin nhắn mình lại mỉm cười vs cậu ấy không có j cả nhưng trong lòng lại như dao cắt. Điều làm mình sợ mẹ hơn có lẽ là mỗi lúc bà ấy nhăn mặt mình chẳng hiểu vì sao bà luôn khó chịu với mình chửi mình là đồ vô dụng miệt thị mình, mỗi khi bà ấy mệt mình ngỏ ý giúp đỡ bà lại bảo thứ như mi đừng đụng vào gì cả chỉ có hư hại thôi, mình luôn thắc mắc tại sao bà ấy là đối với mình như thế? Nhưng sao khi đối với họ hàng bà lại luôn nhẹ nhàng, thân thiện họ nhờ gì bà cũng đồng ý vui vẻ, đặc biệt khi họ có làm hư hại đồ của mình, lấy đồ của mình khi chưa được sự cho phép, mẹ lại chẳng một lời bênh vực mình, mình chỉ cần muốn lấy lại thì rằng mẹ sẽ chửi mắng mình, ích kỷ không có tình người, chính những điều ấy đã làm mình tổn thương sâu sắc, trong năm lớp 9 không ít lần mình tự làm bị thương chính mình để nỗi đâu thể xác vùi lấp đi tâm hồn vỡ vụn, hiện tại phần chân mình đã đầy vết rạch rồi, mình cũng không thể chống chọi thêm được nữa rồi