Mong nhận được lời khuyên ạ
Em năm nay lớp 8 , em đã trải qua rất nhiều chuyện về bạn bè, gia đình, xhtd,.. khiến em muốn chết đi sống lại luôn ấy, nhưng rồi tất cả mọi thứ đều qua đi.
Chẳng vui vẻ gì đâu.Mặc dù em không có ý định 44 nữa,nhưng giờ em chẳng thể khóc, chẳng có 1 người bạn mà mình tin tưởng, cha mẹ em ly hôn , mẹ chưa từng nghe em.
Hôm đó em đã nói với mẹ xin đi khám, nhưng đến bệnh viện thì chỉ có khám sức khỏe thể chất chứ không được khám tinh thần, em cũng không dám nói gì nữa.
Sau hôm đó, em bắt đầu rạch tay bằng dao bếp, không phải vì chết nữa mà để giải trí, để bỏ đi suy nghĩ tiêu cực cũng như cảm giác trống rỗng.Em nhận ra mình đang dần nghiện cảm giác này và ngày càng lún sâu.
Giờ em thấy bất lực lắm, em mong được mọi người cho lời khuyên ạ.
(Em xin gửi ảnh lần đầu em thử rạch tay ạ, may mà em không biết chỗ cất dao lam để rạch sâu như mọi người khác.)
Mình đã đọc và thật sự đồng cảm với b khi phải sống dưới sự thờ ơ của người mẹ trong mái nhà mà bạn lớn lên, qua thông tin bạn chia sẽ thì dường như bạn cũng rất cô đơn trong môi trường bên ngoài(xã hội). Bạn có thể chia sẽ thêm về vấn đề đang gặp phải không? Mình sẽ lắng nghe và chờ hồi âm.