Em mệt quá.
Em nên chết đi, vì người duy nhất em coi là người thân, mẹ em đã không còn cần em nữa rồi, cô ấy có 1 gia đình mới, 1 đứa con gái nhỏ. Và 1 người chồng mới, ít tệ bạc hơn cha ruột em. Em hướng nội, em hiểu điều đó, em không thể mở lòng, em sợ họ cho nó là bình thường, em đã lâu rồi, em không tìm thấy sự đồng cảm nào nữa. Em mệt lắm, mệt vì tại sao mẹ em lại không bỏ rơi em đi cho rồi, sao lại cho em cảm nhận 1 gia đình không thuộc về em, Không ai lắng nghe em, kể cả mẹ em. Em từng nghĩ mẹ do tính tình hay cáu gắt mới như thế, nhưng rất yêu thương em. Nhưng em có lẽ đã lầm. Em luôn muốn mẹ hiểu em một chút, chỉ một chút thôi. Nhưng mẹ em không thể hiểu, mẹ chỉ biết chửi em, và suy nghĩ những điều không hay về em. Em đã từng yêu thương mẹ rất nhiều, cố gắng hiểu cho quyết định của mẹ, cho vất vả của mẹ. Nhưng em, thứ em nhận lại chỉ là lời trách móc của mẹ và tiếng chửi bới của mẹ. Em mệt lắm em thật muốn chết, em chẳng còn hi vọng gì nữa. Bao nhiêu hi vọng của em, về một cuộc đời bình yên, đã bị vụt tắt chỉ sau khi bố em chết. Và mẹ cưới người khác.
Năm xưa, bố mẹ em li dị và em theo mẹ, nhiều năm sau đó bố vẫn luôn dành quyền nuôi em với mẹ. Nhưng bố em nghiện ma túy. Ung thư giai đoạn cuối rồi, muốn bên em lần cuối trước khi qua đời. Và sau khi bố qua đời 1 thời gian ngắn thôi, mẹ đã đi bước nữa rồi. Em tuyệt vọng ngay lúc đó rồi, 1 đứa trẻ 6 tuổi, đã cố gắng hiểu cho lựa chọn đó. Cũng lúc đó giấc mơ về 1 cuộc sống yên bình cùng 2 mẹ con đã sụp đổ. Em mệt rồi, tuyệt vọng rồi. Ai cũng được, Cứu em với.em không muốn ở ngôi nhà này nữa. Em muốn chết, để đừng nhìn thấy họ, thấy 1 gia đình không thuộc về em, và sống trong một nơi thế này, chịu đựng sự sỉ nhục.
bạn chắc bị tâm lí nghiêm trọng r, bạn có thể trò chuyện cùng với mình nha
Chào em,
SUNNYCARE nhận được dòng chia sẻ của em như một nốt nhạc trầm da diết giữa cuộc đời nhiều chênh vênh. Trong từng lời em viết ra, SUNNYCARE không chỉ thấy nỗi buồn, mà còn cảm nhận được một trái tim biết yêu thương rất sâu, một người con từng kỳ vọng rất nhiều – và vì thế mà tổn thương cũng rất nhiều.
🌧 Em viết rằng: “Em nên chết đi, vì mẹ không còn cần em nữa.”
SUNNYCARE đọc mà nghẹn ngào.
Nhưng em ơi, người mẹ ấy – vẫn còn sống trên đời, vẫn còn hiện diện trong cuộc sống em – là điều mà rất nhiều người trên thế giới này mong cũng không được.
Phải chăng, có một góc rất sâu trong em vẫn hy vọng được yêu thương, được hiểu, được nhìn bằng đôi mắt dịu dàng của mẹ?
Vì nếu không hy vọng, có lẽ em đã chẳng đau nhiều đến vậy.
🌿 Em nói, mẹ đã đi bước nữa, có một gia đình mới, có một đứa con gái khác – và em cảm thấy mình như người thừa.
Nhưng nếu thử nhìn rộng ra, em sẽ thấy một góc nhìn khác:
Mẹ là một người phụ nữ – cũng là một con người – với những thiếu thốn, những cô đơn, những lựa chọn có thể không trọn vẹn…
Mẹ cũng cần có một người đồng hành để đi tiếp đoạn đường đời còn lại. Có thể mẹ chưa biết cách giữ gìn cảm xúc cho em, chưa đủ tinh tế để ôm lấy em trong những ngày em khát khao được vỗ về... nhưng điều đó không có nghĩa là bà không còn thương em.
Tình yêu đôi khi không biểu lộ bằng sự dịu dàng, mà là bằng việc họ vẫn ở lại, vẫn có mặt, vẫn dành chỗ cho em trong mái nhà ấy – dù vụng về.
🕊️ Em ơi,
Gia đình không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Nhưng gia đình có thể là nơi bắt đầu cho sự trưởng thành.
🌻 Em từng nói mình không thuộc về gia đình đó. Nhưng biết không…
Em không cần “thuộc về” để được sống ý nghĩa.
Em có thể xây dựng thế giới của riêng mình – nơi em cảm thấy đủ đầy, đủ yêu thương, và đủ tự do để là chính em.
Đừng để ánh mắt ai khác quyết định giá trị cuộc sống em.
Ngay cả mẹ – cũng không có quyền làm trái tim em héo úa.
Và chính em – có thể chọn sống – sống thật đẹp, để chứng minh với chính mình rằng: em xứng đáng.
💛 SUNNYCARE mong em:
Đôi khi, điều tốt đẹp không nằm trong những điều ta từng mong ước – mà nằm trong sự chấp nhận hiện tại, và kiên nhẫn chăm sóc nó bằng trái tim biết yêu.
Em còn mẹ. Em còn chính mình. Và em còn ngày mai.
Một ngày nào đó, em sẽ tự tay viết lại định nghĩa “gia đình” bằng sự vững vàng, hiểu biết và lòng thương mình sâu sắc.
Và lúc ấy, cuộc sống của em – sẽ là điều khiến chính em tự hào.
Thương gửi em
VIỆN TÂM LÝ SUNNYCARE.
Bạn không hề đơn độc. Rất nhiều người đã từng trải qua những cảm xúc tương tự và đã tìm thấy sự giúp đỡ để vượt qua. Việc bạn chia sẻ những điều này là một bước quan trọng. Tôi khuyên bạn nên tìm kiếm sự hỗ trợ từ các chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần. Họ có thể giúp bạn đánh giá tình hình, tìm ra nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, và đưa ra các phương pháp điều trị phù hợp, như liệu pháp tâm lý hoặc thuốc men. Bạn có thể liên hệ với các tổ chức hỗ trợ tâm lý, đường dây nóng tư vấn, hoặc các bệnh viện có chuyên khoa tâm thần để được giúp đỡ ngay lập tức. Đừng ngần ngại tìm kiếm sự giúp đỡ. Bạn xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chuyên mục liên quan