Có cách nào chết mà không đau không?
Ba mẹ em ly hôn từ năm em lớp 3, hiện giờ mẹ em đã có chồng mới và 1 đứa con trai, ba em thì cũng có người mới nhưng không dẫn về vì nội em không choEm sống với ông bà từ nhỏ đến lớn Nhưng mỗi lần em làm gì sai hay không đúng ý với ông bà em thì ông, bà em lại chửi em nhưng lại lôi mẹ em vô trong khi mẹ em không làm gì , nào là :" đúng là mẹ nào con nấy"," mày lì vậy thì theo con m.ẹ mày luôn đi", " mày về với mẹ mày đi", "mẹ mày không cần mày đâu", " mẹ mày hết thương mày rồi","cái tính của mày có mà ra ngoại thì chắc ngày nào cũng bị chửi",....hay những lần nội em lướt trúng những bày đăng như : cha dượng xhtd với con riêng của vợ thì lại lôi mẹ em và chú vô nói....Tuy em không tiếp xúc nhiều với mẹ nhưng em vẫn cảm nhận được tình thương mẹ dành cho em , từ lời hỏi thăm , quan tâm và lo lắng cho em dù không ở bên . Em đã gặp và tiếp xúc với chú , tuy chú có phần cáu gắt nhưng không phủ nhận đc chú đã chăm sóc, mua đồ ăn , đưa em đi chơi, hỏi em có ăn no chx khi em ra mẹ chơi,....tuy mẹ vs chú có phần thiên vị em em hơn nhưng cũng không quá đáng mấy ...., nói chung em có thể hiểu được chút thiên vị em em là vì nó là con ruột của chú , còn mẹ em là do em em ở bên cạnh mẹ lâu hơn nên tình cảm có thể hơn em vs mẹ . Nên em không buồn gì mấy chỉ là mỗi lần ông bà em chửi mẹ em thì em rất khó chịu , rất muốn nói là em em không phải vậy nhưng em không dám cãi chỉ sợ bị la bị mắng bị đánh....Còn ba em thì đi lm xa có thể 1 năm chỉ về 1-2 lần ....số tin nhắn của em với ba chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay có khi cả năm còn không có 1 tin....em that su rat nho rat nho ba emEm biết có nhiều lúc em làm sai như đi chơi về trễ , phòng bừa bộn không dọn , không học bài , đua đòi theo bạn,....nhưng có cần phải chửi phải mắng phải đánh , phải dùng những lời lẻ lời nói như vậy không...,sau không thể giải thích cho em là điều đó là sai, nhẹ nhàng khuyên em một tí, mà lại dùng những lời lẽ ấy đâm vào tâm lý của em như vậy chứ , dù sau em cũng mới 13tuổi thôi mà, nhận thức của em vẫn chưa trưởng thành mà.....Em biết la mắng để em nên người, ông bà thương em muốn tốt cho em nhưng em thật sự rất buồn sau những lời mắng ấy , có nhiều lúc em muốn giải thoát cho chính bản thân nhưng em không dám em sợ đau , sợ hối hận , sợ những người thương em phải buồn,..., nhưng em vẫn không biết làm sao trải qua những cảm xúc tiêu cực, sâu trong tâm trí em lúc nào cũng thoi thúc em phải chet đi , chet đi sẽ không buồn nữa , sẽ được đầu thai vào một gđ mới ,nơi có một gia đình mới , nới có một gia đình hạnh phúc, nơi mà có cha mẹ bên cạnh , có người nhẹ nhàng tâm sự với em , có người sẽ quan tâm ,an ủi em, có người sẽ nhẹ nhàng giải thích cho em những điều em làm sai chứ không phải mắng em, và cũng không so sánh em với người khác....nhưng em vẫn không dám....Có nhiều lúc em tự tưởng cho em một người bạn để tâm sự , nói chuyện một mình... Em có làm cách bài test trên đây cũng như các web khác thì nó cho em kết quả là em bị trầm cảm nặng nhưng em lại không dám nói với ông bà . Em sợ ông bà chửi em mới có tí tuổi mà trầm cảm cái gì hoặc là đó mày thấy chưa cứ khư khư trong phòng với cái điện thoại rồi trầm cảm,...,sau đó là tịch thu điện thoại không cho em tiếp xúc với xã hội, bạn bè nữa....Ngoài việc trg gđ em còn có cảm giác tự ti trên trường, em là người nói chuyện rất rất là nhiều nhưng vào năm học ấy em bị cả lớp nghĩ chơi , cô lập , blnt,..., tuy là không lâu nhưng cảm giác ấy nó không vui tí nào muốn nói chuyện tâm sự với ai cũng không được, làm cái gì cũng bị nói ,....nó khiến em không còn tự tin nữa , tuy nó xảy ra lâu rồi nhưng nó vẫn làm một cái gì đó nó mà em không thể quên được cái cảm giác bất lực ấy , cô đơn ấy ,...., nhưng lúc ấy em không dám nói với gia đình , em sợ người thân sẽ lo cho em hoặc tệ hơn họ sẽ chửi em....cái nỗi ám ảnh ấy vẫn theo em đến bây giờ, em không còn tự tin, cởi mở như trước em sợ em làm gì sau mọi người sẽ không chơi với em , sẽ cô lập em ,..., nên em luôn phải chú ý đến cảm giác của người khác , luôn phải xem mình làm vậy người đó có ghét mình không,...., em thấy có nhiều người lên mạng nói kệ đi người ta muốn nói gì thì nói nghĩ chs, cô lập thì thoi dù sau không có họ thì mình vẫn sống , em không biết họ có trải qua cảm giác bị cô lập đó chưa ,nhưng cảm giác cô lập đó với em nó là một trong những con dao đâm sâu vào trong tim em ,...Bây giờ em không biết phải làm sao hết , cái cảm giác từ trường đến nhà này nó khiến em chỉ muốn ngủ một giấc thâtj dài vì chỉ có ngủ em sẽ có một gia đình hạnh phúc,một lớp học tràn đầy niềm vui cũng Như không còn buồn nữa...Em rất muốn rất muốn 44 , muốn giải thoát, muốn ngủ thật lâu, muốn có người quan tâm ,muốn đến một nơi không ai biết mình , không ai chỉ chỏ mình , không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác.....(Em biết có nhiều người còn khó khăn hơn em , còn nhiều áp lực hơn em ,..., nhưng có lẽ môi trường sống khác nhau nên mn có thể coi đây là điều bình thường và cũng như là đối với em thì nó là áp lực là con dao đâm vào trái tim,... Những dòng đó chỉ là tâm sự của em một cô bé 13tuổi , tuổi vị thành niên, tuổi chưa hiểu được khó khăn của cuộc đời ,... Nhưng đó cũng là dòng tâm sự của em , em chỉ mong MN góp ý cho em , còn mn k thích thì thoi k sao ạ xin đừng vào chửi em tâm lí em yếu , dễ suy nghĩ tiêu cực lắm , nếu k làm người góp ý đc thì xin hay làm một người qua đường đừng làm một con dao đâm vào trái tim em)
Những gì con đang trải qua với ông bà, sự vắng mặt của ba, và những tổn thương từ bạn bè ở trường đều là những áp lực rất lớn đối với một cô bé 13 tuổi. Việc ông bà dùng những lời lẽ nặng nề, so sánh con với mẹ, hay đổ lỗi cho mẹ con là điều không đúng và gây tổn thương nghiêm trọng đến tâm lý của con. Con không có lỗi gì trong chuyện này cả. Việc con cảm thấy buồn bã, cô đơn, mất tự tin và có những suy nghĩ tiêu cực là dấu hiệu của việc con đang gặp vấn đề về sức khỏe tinh thần, có thể là trầm cảm như kết quả các bài test con đã làm. Trầm cảm là một bệnh lý cần được điều trị, không phải là điều đáng xấu hổ hay do con "ôm điện thoại" mà ra. Điều quan trọng nhất bây giờ là con cần được giúp đỡ. Con hãy mạnh dạn chia sẻ những cảm xúc này với một người lớn mà con tin tưởng, có thể là mẹ con, chú, hoặc một người thân khác như cô, dì, chú, bác. Nếu con không thể nói chuyện trực tiếp, hãy thử viết thư hoặc nhắn tin cho họ. Con cũng có thể tìm đến giáo viên chủ nhiệm, cô tư vấn học đường ở trường, hoặc một người lớn nào đó con cảm thấy an toàn để tâm sự. Nếu con không dám nói với ông bà vì sợ bị mắng, hãy tìm cách nói chuyện với mẹ con. Mẹ con có vẻ rất quan tâm và yêu thương con, dù không ở gần. Mẹ con có thể là người hiểu và giúp con tìm kiếm sự hỗ trợ chuyên nghiệp từ bác sĩ tâm lý hoặc chuyên gia sức khỏe tâm thần. Họ sẽ giúp con hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình, tìm cách đối phó với những áp lực và tổn thương, cũng như hướng dẫn ông bà cách giao tiếp và yêu thương con đúng cách. Con không hề đơn độc. Rất nhiều người trẻ tuổi cũng trải qua những khó khăn tương tự. Hãy nhớ rằng con rất quan trọng và xứng đáng được yêu thương, được lắng nghe. Đừng giữ những nỗi đau này một mình nữa nhé.
Chuyên mục liên quan