làm ơn mọi người có thể giúp e với được không ạ..
em năm nay 16 tuổi đang học lớp 10 tại một trường nội trú sau đây e muốn chia sẻ về vấn đề của e mặc dù bài khá dài ai đọc thì đọc không đọc thì cũng không sao ạ..
e rất áp lực khi bị bố mẹ ép buộc thi vào trường mà con không muốn vào..bây giờ thật hối hận khi vào được trường này.. không phải trách do trường hết cả chỉ do là e rất áp lực về bạn bè.. ở trường không dám nói chuyện với bất kỳ một ai và không dám cười nhiều,tính của e rất thân thiện khi quen được một bạn mới và đến hiện tại bạn đó mãi muốn gây những điều áp lực đến tinh thần của e.. các bạn luôn hùa nhau để ghét e mặc dù e chẳng làm gì..e bị blhđ từ năm c1 rất nhiều rất ám ảnh nhưng sau khi lên c2 c3 e không còn bị blhđ nữa mà lại bị blnt thôi..
e xin bố mẹ để chuyển trường để học gần hơn còn đây học ở xa và sức khỏe của em lúc nào cũng không ổn có vài tuần cứ về để đi khám, mà e cứ xin để chuyển trường thì bị bố trách là"ngu" "chỉ có thế thôi mà m lại muốn chuyển đi suy nghĩ m bị gì vậy? đầu óc có vấn đề hả con..v.v?".. không chỉ thế còn vấn đề rất ác ý dẫn e tới đường cùng chính là những bạn học cùng luôn xúc phạm và nói xấu đến e , mặc dù thấy e hay im lặng ít nói họ cô lập e và luôn đổ thừa cho e trong mọi việc là lỗi nào cũng do e,họ lôi ra vấn đề e bị bệnh để họ làm trò đùa để bắt nạt e,họ luôn không cho e một ngày nào yên ổn cả họ chỉ muốn em đi sang một nơi khác để bớt gặp một đứa nhát vừa tự kỷ như e..họ nói những câu khiến e nghe còn phải tự muốn làm hại đến bản thân mình..tối nào cũng phải rơi nước mắt vì luôn bị các bạn gây chuyện.. khiến e mãi thay đổi về tính cách, các bạn ác lắm.. trên đời e chưa gặp ai với cái thể loại như họ cả.. dù lời nói thôi cũng có thể giết mất 1 tính mạng người đấy?hồi c2 e luôn bình thường không bị tâm lý gì hết mà đến bây giờ e không biết thoát ra nơi bóng tối này bằng cách nào cả nhưng chỉ có cách là tự làm hại bản thân,e rất tủi thân lắm ạ.. vì không chịu đựng được,e luôn muốn có 1 câu động viên từ gia đình nhưng họ lại trách e phiền..e không biết tương lai sau này của e sẽ ra sao.. thường ăn xog ở đây rất đau dạ dày,bố mẹ cũng biết e bị dạ dày từ năm lớp 8 đến bây giờ còn nặng hơn mà s lại không cho chuyển đi? e cũng muốn sống hạnh phúc như bao người khác mà.. cuộc sống làm gì có ai hoàn hảo cả, nhưng e mãi ám ảnh bởi những lời nói và hành động của các bạn lắm e không biết phải sống sao cho vừa lòng thiên hạ đây..e muốn chuyển trường lắm vì không có nơi nào để chữa lành và không chịu đựng được..mọi người ơi làm sao để bố mẹ đồng ý cho chuyển trường đây ạ hiện tại tâm lý của e rất bất ổn.. ngày nào cũng luôn đều nghĩ đến về tiêu cực thì làm sao tiếp tục cố gắng để nỗ lực học được ạ. Đúng thế giới này phức tạp quá.. làm ơn xin mọi người hãy giúp e với và em xin cảm ơn mọi người đã đọc hết ạ !
Em hãy thử tâm sự với một người thân nào khác trong họ hàng mà em tin tưởng. Hy vọng họ có thể giúp được em thoát ra khỏi cuộc sống khó khăn này.
Đừng từ bỏ hy vọng. Em xứng đáng có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Hãy dùng chính sự đau khổ mà em đã trải qua làm động lực để vươn lên và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho chính mình. Hãy kiên trì với mục tiêu tốt nghiệp và thoát khỏi ngôi nhà địa ngục đó.
Chị tin rằng em có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả. Hãy nhớ rằng luôn có những người muốn lắng nghe và giúp đỡ em. Đừng ngần ngại tìm kiếm sự hỗ trợ. Em không đơn độc.
Cố gắng lên em, giờ em học đại học rồi, tự mình xây dựng phát triển bản thân đi em. Bố như vậy thì em có thể ít về thôi, kiếm việc làm thêm, kiếm các khoá học ấy em
Hãy cố gắng vì bản thân mình trước em nhé. Tìm một việc làm để vừa học vừa làm và tránh tiếp xúc với ba em.
Vậy em cố gắng vừa học vừa làm để nuôi bản thân mình trước. Hạn chế tiếp xúc với ba nhất cố thể. Hãy cố gắng hết sức vì bản thân để có cuộc sống tốt hơn em nhé.
Mình hiểu hoàn cảnh của bạn. Mình nghĩ bạn nên cố gắng học, vừa học vừa làm nuôi bản thân, hạn chế về nhà, cần thiết thì về thăm xíu rồi đi, nếu bố ốm đau thì gửi tiền nuôi dưỡng. Ko phải lúc nào bố cũng là người tốt, hiếu thảo là tốt nhưng bạn phải tốt trước thì mới có thể làm trọn phận con cái. Hãy lo cho bản thân trước nhé. Nên bỏ ngoài tai những lời mắng chửi đi nè.
Chào em,
Mình rất cảm ơn em đã chia sẻ với mình những suy nghĩ rất khó khăn và nặng nề mà em đang phải đối mặt. Đọc những dòng chia sẻ của em, mình cảm nhận được sự đau đớn, tuyệt vọng và mất mát mà em đã trải qua trong suốt thời gian dài. Những gì em phải chịu đựng từ người cha của mình và sự mất mát của mẹ em là những tổn thương rất lớn, và mình rất tiếc khi em phải đối diện với những điều đó. Mình rất đau lòng khi em nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình, và mình muốn em biết rằng những suy nghĩ đó, dù rất nặng nề, không phải là cách giải quyết vấn đề, dù lúc này em cảm thấy mọi thứ quá khó khăn và không thể vượt qua.
Em đã rất mạnh mẽ khi sống qua những năm tháng đầy đau khổ, và việc em vẫn đang tiếp tục đối mặt với mọi thứ chính là bằng chứng cho sức sống mạnh mẽ bên trong em. Có thể hiện tại em không cảm thấy điều này, nhưng những bước đi nhỏ mỗi ngày em vẫn đang tiến về phía trước, dù đôi khi em cảm thấy mệt mỏi và không muốn tiếp tục.
Điều quan trọng là em biết rằng em không đơn độc trong cảm giác này.
Khi em cảm thấy mệt mỏi, chán nản và bế tắc, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể và tâm trí khi chúng ta bị dồn ép, bị tổn thương quá lâu mà không có sự giúp đỡ. Đôi khi, việc chia sẻ cảm xúc và tìm sự hỗ trợ từ những người có thể hiểu được mình là cách duy nhất để vượt qua. Việc em đang đối diện với rất nhiều khó khăn trong cuộc sống không phải là điều mà một ai đó có thể dễ dàng vượt qua một mình, và chính vì thế, việc tìm kiếm sự giúp đỡ là điều quan trọng nhất lúc này.
Một số điều mà mình muốn em suy nghĩ:
Để giúp em bắt đầu từ đâu:
Cuối cùng, mình chỉ muốn em hiểu rằng cuộc sống của em có giá trị vô cùng. Dù lúc này mọi thứ có thể u ám và bế tắc, nhưng em vẫn có cơ hội để thay đổi và xây dựng một cuộc đời tốt đẹp hơn. Em không phải đối mặt với tất cả một mình. Có những người luôn sẵn sàng giúp đỡ em, và em có quyền tìm kiếm sự hỗ trợ đó. Em xứng đáng được yêu thương, tôn trọng và sống một cuộc sống mà em cảm thấy hạnh phúc, bình an.
Nếu em cảm thấy quá khó khăn, đừng ngần ngại liên hệ với một chuyên gia tâm lý hoặc tổ chức hỗ trợ. Họ có thể giúp em bước ra khỏi cảm giác cô đơn và bế tắc, và đồng hành cùng em trên con đường chữa lành.
Hãy tiếp tục sống, dù khó khăn đến mấy, vì em còn rất nhiều điều tuyệt vời để khám phá trong cuộc đời này.