Trầm cảm, Rối loạn lo âu
Chào bác sĩ
Từ nhỏ con là đứa mau nước mắt và rất nhạy cảm. Khi mới dậy thì, mỗi khi tranh cãi, con đều muốn bỏ nhà đi và không muốn sống nữa. Con hay nhận những lời nhận xét tiêu cực về ngoại hình. Hầu như khi có ai nhắc đến, con đều trở nên kích động và nhạy cảm. Nhiều khi chuẩn bị nằm ngủ, con lại nhớ đến những lời đó và khóc thầm. Có lẽ lúc đó con chỉ bồng bột do thay đổi tâm sinh lý. Tuy nhiên càng lớn, con càng thấy bản thân có vấn đề. Khi đi học hay đi chơi với bạn bè, ban đầu con rất dễ kết bạn và được đánh giá hòa đồng, nhiệt tình. Khi về nhà, con lại thấy tiêu cực và gắt gỏng hơn. Từ đầu năm 2023 đến giờ, con cố gắng tiết chế cảm xúc và tập trung vào bản thân hơn nên mâu thuẫn với gia đình cũng ít đi và nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng cảm xúc của con lại có vẻ leo thang
Con không dám làm đau mình hay đập phá đồ đạc vì lo sợ hậu quả. Ngoài ra, con từng lấy sống lưng của dao để cứa vào mặt trên cánh tay. Hành động này để lại cho con ba vết sẹo nhưng không ai chú ý hoặc hay biết. Gần đây, con tự lấy kéo đâm vào tay mình và lần gần nhất con cố gắng giữ bình tĩnh hơn nhưng vẫn chạy lên phòng thét lên và xúc động đến choáng váng, cào cấu mặt và tóc mình. Càng ngày con càng thấy bản thân ích kỷ và bớt kết nối với những người xung quanh. Dù biết hành động đó là sai nhưng em vẫn mỉa mai và làm tổn thương người khác. Nguyên nhân có lẽ đặc biệt đến từ tranh cãi giữa mẹ và con. Chỉ là những việc nhỏ nhặt nhưng mẹ đều nói con là điên, nước mắt cá sấu, ngu, ích kỷ, xấu tính, không làm được gì. Bất cứ lời nào con nói ra, mẹ tự thay đổi để nghiêm trọng hóa lên. Càng ngày con càng thấy thất bại, ích kỷ, ganh ghét, đố kị, không biết tự điều chỉnh cảm xúc như những lời mẹ nói. Lựa chọn khả dĩ nhất của conbbây giờ là dĩ hòa vi quý, sống im lặng và ẩn dật, nhưng với tình trạng ngày nào cũng mâu thuẫn với mẹ thế này, con thật sự không biết làm thế nào. Mong bác sĩbtư vấn giúp em, đây có phải dấu hiệu của bệnh tâm lý không và cách để giảm bớt va chạm với mẹ.
bn còn trẻ quá
Chào bạn, cảm ơn bạn đã quan tâm và đặt câu hỏi cho chương trình.
Rất chia sẽ với bạn những khó khăn trong cuộc sống mà bạn đang trải qua. Trầm cảm là một rối loạn tâm thần khá phổ biến, đặc trưng bởi sự buồn bã, mất đi hứng thú hoặc khoái cảm, cảm thấy tội lỗi hoặc tự hạ thấp giá trị bản thân, bị rối loạn giấc ngủ hoặc ăn uống và kém tập trung.
Để chẩn đoán trầm cảm dựa theo tiêu chẩn của DSM-5, bạn có thể tham khảo. Theo bảng phân loại này, chẩn đoán một người bị trầm cảm khi có ít nhất 5 trong 9 triệu chứng sau, kéo dài ít nhất hai tuần:
1) Tâm trạng buồn bã, chán nản gần như cả ngày: Có thể nhận biết chủ quan qua cảm giác buồn chán, trống rỗng hoặc khách quan bởi người khác (ví dụ như thấy người bệnh hay khóc…).
2) Giảm hứng thú hoặc niềm vui trong hầu như tất cả mọi hoạt động.
3) Giảm hay tăng cân một cách đáng kể mà không phụ thuộc vào chế độ ăn (thay đổi hơn 5% trọng lượng cơ thể) hoặc giảm hay tăng cảm giác thèm ăn so với mọi ngày.
4) Mất ngủ hay ngủ quá mức.
5) Quá kích động hoặc quá chậm chạp (có thể quan sát bởi những người khác chứ không đơn thuần là cảm giác chủ quan.
6) Mệt mỏi hoặc cảm giác mất năng lượng.
7) Cảm giác vô dụng, tội lỗi quá mức hoặc ảo tưởng mỗi ngày.
8.Giảm khả năng suy nghĩ, tập trung, thiếu quyết đoán.
9) Suy nghĩ thường xuyên về cái chết, có ý định tự tử lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ở bạn có thể có 1 số dấu hiệu của trầm cảm. Nhưng cũng có thể gặp khi mình cảm thấy căng thẳng, lo lắng, gặp phải những chuyện buồn, đau khổ trong cuộc sống. Để chẩn đoán chính xác cần có sự thăm khám của các bác sỹ có kinh nghiệm, bạn nên sớm đi khám để được chẩn đoán và tư vấn.
Chúc bạn sức khoẻ.
Xin chào! Cảm ơn bạn đã quan tâm và đặt câu hỏi, rất vui được trả lời câu hỏi của bạn như sau:
Tôi rất tiếc nghe về tình trạng bạn đang gặp phải. Những cảm giác như hạnh phúc bị suy giảm, khóc nhiều, không tin tưởng ai và cảm thấy chán ghét bản thân có thể là những dấu hiệu của trầm cảm. Đây là một vấn đề nghiêm trọng và cần được giải quyết.:Đầu tiên, tôi khuyên bạn nên tìm sự giúp đỡ từ người lớn trong gia đình hoặc người tin tưởng gần bạn như bố mẹ, anh chị em hoặc giáo viên. Họ có thể giúp bạn tìm hiểu và hiểu rõ hơn về tình trạng của bạn.
Ngoài ra, bạn cũng nên thảo luận với một chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ để được tư vấn và hỗ trợ. Họ có thể đánh giá tình trạng của bạn và đưa ra các phương pháp điều trị phù hợp như tâm lý trị liệu hoặc thuốc.
Quan trọng nhất, hãy nhớ rằng bạn không đơn độc trong cuộc sống này và luôn có người sẵn sàng giúp đỡ bạn. Hãy tìm sự hỗ trợ và không ngần ngại chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của bạn với những người xung quanh.
Nếu bạn cảm thấy nguy hiểm hoặc có ý định tự tử, hãy liên hệ ngay với các tổ chức cứu trợ tâm lý hoặc gọi điện thoại tới số cấp cứu tại địa phương của bạn. Họ sẽ cung cấp sự giúp đỡ và hỗ trợ cấp bách cho bạn.
Chúc bạn sớm tìm được sự giúp đỡ và khắc phục tình trạng của mình.
Chuyên mục liên quan