Rối loạn lo âu
Luôn phải xem 1 thứ gì đó để não bộ không suy nghĩ tiêu cực và lo âu quá độ. Chỉ cần nhịp tim nhanh chút là sẽ run tay, hoặc chỉ cần căng thẳng 1 chút là run kh kiểm soát được. Năm cấp 3 còn đỡ nhưng khi lên đại học vì áp lực phải điểm số, kiếm học bổng để phụ giúp gia đình và không để rớt môn nên tình trạng run tay, căng thẳng nhiều hơn. Luôn ép bản thân phải đạt được, không chấp nhận thất bại. Vì cảm giác chỉ cần rớt 1 môn thì thành tội đồ của gia đình, không đáng được tha thứ. Sau khi ra trường vì đi theo con đường khác nên phải nỗ lực rất nhiều, cảm giác bản thân kh xứng đáng được vui vẻ thư giãn như này khi vẫn chưa phụ giúp được cho gia đình, con đường mình chọn cần phải kiên trì, không đạt thành công ngay được nên như thế càng khiến bản thân cảm thấy kh được lơ là 1 chút nào. Chỉ cần để não trống rỗng là những lo âu stress sẽ quay trở lại. Cảm giác bên trong đang gào khóc vậy. Đã từng đi khám bác sĩ tâm lí nhưng thấy chả có gì phải uống thuốc cả nên đã không uống vì e biết vấn đề ở đâu nhưng cảm giác vẫn kh thoát ra được. Luôn cảm thấy tội lỗi nếu bản thân sống quá thoải mái nhưng lại mắc kẹt giữa nếu sức khỏe lẫn tinh thần kh tốt thì sao báo hiếu cho ba mẹ, nhưng cái suy nghĩ " chưa phụ giúp được cho ba mẹ thì kh có tư cách vui vẻ " 2 luồng suy nghĩ cứ đan xen nhau. Thâth sự rất mệt mỏi. Tự biết cách giải quyết vấn đề nhưng vì tính chất công việc nên chưa thể thành công ngay được. Cũng không thể nói với ba mẹ vì mình đau 1 thì ba mẹ đau 10. Tốt nhất là im lặng tự giải quyết. Vì biết ba mẹ thương mình nên càng kh chấp nhận bản thân hiện tại vô dụng, không có tư cách vui vẻ. Cảm giác như quay về thời gian trước dị, không còn huy hoàng nữa. Không dám để não bộ trống rỗng không xem gì cả vì nếu không thì sẽ suy nghĩ tiêu cực lo âu liền.
Mến chào em,
Sunnycare cảm ơn em đã nói thật lòng — những cảm giác em đang mang rất nặng và phức tạp: run tay, tim đập nhanh, lo lắng không tắt được, tự đặt tiêu chuẩn quá cao cho bản thân vì trách nhiệm với gia đình, và cảm thấy có lỗi khi nghỉ ngơi. Sunnycare rất thấu hiểu: sống giữa hai luồng “phải cố gắng” và “muốn được nhẹ nhõm” khiến em kiệt sức.
Phân tích (ngắn gọn, thực dụng)
Gợi mở giải pháp, em tham khảo để có thêm giải pháp phù hợp nhé,
1) Kỹ thuật ứng phó tức thì khi tim nhanh/rung tay
2) Tạo “khung an toàn” cho suy nghĩ tiêu cực (kỹ thuật hoãn lo lắng)
3) Tập làm quen với “không gian trống” dần dần (exposure)
4) Giảm áp lực hoàn hảo — chiến lược nhỏ & thực nghiệm hành vi
5) Quản lý áp lực “phải phụ giúp gia đình”
6) Chăm sóc cơ thể và lối sống (rất quan trọng)
7) Hỗ trợ chuyên môn nếu cần
8) Kỹ năng tự-compassion (tập mỗi ngày)
Em đang mang trên vai trách nhiệm lớn và tiêu chuẩn khắt khe — điều đó cho thấy em rất yêu gia đình và muốn gánh vác. Nhưng để gánh vác bền lâu, em cần cho mình quyền được nghỉ, quyền được an toàn về tinh thần. Việc tập cho não “chịu được khoảng trống” là một kỹ năng — và nó có thể học được bằng những bước nhỏ, kiên trì.
Sunnycare khuyến khích em bắt đầu với 2 việc trong tuần tới:
VIỆN TÂM LÝ SUNNYCARE
Sunnycare luôn sẵn sàng đi cùng em từng bước nhỏ để lấy lại bình yên.
Đừng ngần ngại chia sẻ cảm giác lo âu của mình với gia đình, bạn bè, hoặc một người bạn tin tưởng. Đôi khi, chỉ cần nói ra cảm giác của mình là bạn đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Việc bạn đã từng đi khám tâm lý là một bước rất quan trọng. Tuy nhiên, việc bạn vẫn cảm thấy "không thoát ra được" dù đã hiểu vấn đề cho thấy rằng việc tự mình đối mặt có thể chưa đủ. Rối loạn lo âu thường cần sự hỗ trợ chuyên sâu và kiên trì từ các chuyên gia. Đôi khi, việc điều trị không chỉ dừng lại ở việc hiểu nguyên nhân mà còn bao gồm các liệu pháp tâm lý chuyên biệt để thay đổi cách suy nghĩ, hành vi, và đôi khi là sự hỗ trợ của thuốc nếu cần thiết để ổn định tâm trạng, giúp bạn có thể tiếp nhận liệu pháp hiệu quả hơn. Cảm giác "chưa phụ giúp được cho ba mẹ thì không có tư cách vui vẻ" là một gánh nặng tâm lý rất lớn. Tuy nhiên, để có thể chăm sóc và báo hiếu cho ba mẹ về lâu dài, điều quan trọng nhất là bạn phải có một sức khỏe tinh thần và thể chất tốt. Việc bạn đang trải qua sự mệt mỏi và căng thẳng kéo dài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng làm việc, học tập và tận hưởng cuộc sống của bạn. Tôi khuyên bạn nên tìm đến một bác sĩ chuyên khoa tâm thần hoặc nhà tâm lý học một lần nữa để được đánh giá kỹ lưỡng và xây dựng một kế hoạch điều trị phù hợp. Đừng ngần ngại tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp, vì đây là cách tốt nhất để bạn có thể giải tỏa những gánh nặng này và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.
Chuyên mục liên quan