Rối loạn lo âu

Luôn phải xem 1 thứ gì đó để não bộ không suy nghĩ tiêu cực và lo âu quá độ. Chỉ cần nhịp tim nhanh chút là sẽ run tay, hoặc chỉ cần căng thẳng 1 chút là run kh kiểm soát được. Năm cấp 3 còn đỡ nhưng khi lên đại học vì áp lực phải điểm số, kiếm học bổng để phụ giúp gia đình và không để rớt môn nên tình trạng run tay, căng thẳng nhiều hơn. Luôn ép bản thân phải đạt được, không chấp nhận thất bại. Vì cảm giác chỉ cần rớt 1 môn thì thành tội đồ của gia đình, không đáng được tha thứ. Sau khi ra trường vì đi theo con đường khác nên phải nỗ lực rất nhiều, cảm giác bản thân kh xứng đáng được vui vẻ thư giãn như này khi vẫn chưa phụ giúp được cho gia đình, con đường mình chọn cần phải kiên trì, không đạt thành công ngay được nên như thế càng khiến bản thân cảm thấy kh được lơ là 1 chút nào. Chỉ cần để não trống rỗng là những lo âu stress sẽ quay trở lại. Cảm giác bên trong đang gào khóc vậy. Đã từng đi khám bác sĩ tâm lí nhưng thấy chả có gì phải uống thuốc cả nên đã không uống vì e biết vấn đề ở đâu nhưng cảm giác vẫn kh thoát ra được. Luôn cảm thấy tội lỗi nếu bản thân sống quá thoải mái nhưng lại mắc kẹt giữa nếu sức khỏe lẫn tinh thần kh tốt thì sao báo hiếu cho ba mẹ, nhưng cái suy nghĩ " chưa phụ giúp được cho ba mẹ thì kh có tư cách vui vẻ " 2 luồng suy nghĩ cứ đan xen nhau. Thâth sự rất mệt mỏi. Tự biết cách giải quyết vấn đề nhưng vì tính chất công việc nên chưa thể thành công ngay được. Cũng không thể nói với ba mẹ vì mình đau 1 thì ba mẹ đau 10. Tốt nhất là im lặng tự giải quyết. Vì biết ba mẹ thương mình nên càng kh chấp nhận bản thân hiện tại vô dụng, không có tư cách vui vẻ. Cảm giác như quay về thời gian trước dị, không còn huy hoàng nữa. Không dám để não bộ trống rỗng không xem gì cả vì nếu không thì sẽ suy nghĩ tiêu cực lo âu liền.

Thích
Chia sẻ
Lưu
Bình luận
1
3

Bạn không một mình trên hành trình này.

Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.

Nhận hỗ trợ ngay

Bài viết tương tự

3 bình luận

Mến chào em,

Sunnycare cảm ơn em đã nói thật lòng — những cảm giác em đang mang rất nặng và phức tạp: run tay, tim đập nhanh, lo lắng không tắt được, tự đặt tiêu chuẩn quá cao cho bản thân vì trách nhiệm với gia đình, và cảm thấy có lỗi khi nghỉ ngơi. Sunnycare rất thấu hiểu: sống giữa hai luồng “phải cố gắng” và “muốn được nhẹ nhõm” khiến em kiệt sức.

  • Em mô tả rõ: tim đập nhanh/rung tay mỗi khi căng thẳng, phải xem thứ gì đó để tránh suy nghĩ tiêu cực, áp lực học bổng/điểm số, cảm giác không xứng đáng được vui nếu chưa phụ giúp được gia đình.
  • Em đã từng đi khám nhưng chưa dùng thuốc; em hiểu vấn đề nhưng vẫn không thể thoát vòng lo âu — điều này rất phổ biến và không phải là “yếu”.
  • Những tiêu chuẩn quá khắt khe là kết quả của áp lực bên ngoài và nỗi lo trách nhiệm — không phải bản chất con người em.
  • Cảm giác tội lỗi khi nghỉ ngơi không phải là lỗi của em mà là một tín hiệu nội tâm cần làm việc: học cách chăm sóc bản thân để có sức mà chăm lo lâu dài.

Phân tích (ngắn gọn, thực dụng)

  • Em đang trong vòng luẩn quẩn: lo lắng → cố gắng tránh (xem thứ gì đó) → không có thời gian nghỉ → kiệt sức → lo lắng hơn.
  • Thói quen “không cho não trống” là cơ chế né tránh suy nghĩ tiêu cực nhưng đồng thời duy trì lo âu lâu dài.
  • Áp lực điểm số/kinh tế + tiêu chuẩn cao → tăng stress mạn tính, biểu hiện qua run, tim hồi hộp, khó tĩnh tâm.

Gợi mở giải pháp, em tham khảo để có thêm giải pháp phù hợp nhé,

1) Kỹ thuật ứng phó tức thì khi tim nhanh/rung tay

  • Thở hộp (Box breathing): hít 4s — giữ 4s — thở 4s — giữ 4s. Lặp 4–6 chu kỳ.
  • 5–4–3–2–1 (neo hiện tại): nêu 5 thứ thấy, 4 thứ nghe, 3 thứ chạm, 2 thứ ngửi/nhớ mùi, 1 thứ nếm hoặc cảm nhận.
  • Giãn cơ tiến tiến: căng cơ nhóm tay vai 5s rồi thả, lặp 3–5 lần giúp giảm run.
  • Mang theo chai nước lạnh, rửa mặt hoặc nắm tay một viên đá — cảm giác vật lý mạnh sẽ hạ kích hoạt.

2) Tạo “khung an toàn” cho suy nghĩ tiêu cực (kỹ thuật hoãn lo lắng)

  • Worry time: đặt 1 khoảng thời gian ngắn cố định mỗi ngày (ví dụ 15–20 phút buổi chiều) để “suy nghĩ lo lắng”. Khi những ý nghĩ xuất hiện ngoài khung, em ghi lại nhanh rồi nhắc mình: “Bây giờ chưa tới giờ lo → hoãn tới worry time.”
  • Ghi vết lo lắng: viết 1 câu ngắn về lo lắng (vấn đề + khả năng tồi tệ nhất) rồi đóng sổ. Việc ghi giúp “xuất” suy nghĩ khỏi đầu.

3) Tập làm quen với “không gian trống” dần dần (exposure)

  • Bắt đầu từ 30–60 giây mỗi ngày không xem gì — chỉ ngồi thở. Tăng dần: 1 phút → 2 phút → 5 phút.
  • Kết hợp với hoạt động tĩnh: đi bộ chậm 5 phút không nghe nhạc, để ý bước chân và hơi thở.

4) Giảm áp lực hoàn hảo — chiến lược nhỏ & thực nghiệm hành vi

  • Tiêu chuẩn “đủ tốt”: thay “phải hoàn hảo” bằng “làm tốt nhất trong khả năng hôm nay”. Viết ra 3 tiêu chí nhỏ cho ngày mai (ví dụ: ôn 1 đề, ngủ đủ 7 giờ, ăn sáng).
  • Thử nghiệm thực tế: đặt 1 thử nghiệm nhỏ “được phép nghỉ 20 phút không tội lỗi” và quan sát: em có sụp đổ hay thực ra vẫn ổn? Ghi kết quả để thu thập bằng chứng phá vỡ niềm tin tiêu cực.

5) Quản lý áp lực “phải phụ giúp gia đình”

  • Thay đổi ngôn ngữ nội tâm: từ “chưa phụ giúp → không xứng đáng vui” sang “chưa phụ giúp → đang xây nền tảng để có thể giúp lâu dài”.
  • Lập kế hoạch ngắn hạn (3 tháng) và kế hoạch dài hạn (1–2 năm) với các bước rõ ràng để phụ giúp — điều này biến trách nhiệm mơ hồ thành hành động cụ thể, giảm cảm giác tội lỗi.

6) Chăm sóc cơ thể và lối sống (rất quan trọng)

  • Ngủ đủ giờ, giảm caffeine/đường buổi chiều, tập thể dục nhẹ 20–30 phút/ngày.
  • Ăn đủ bữa, bổ sung protein và rau xanh — cơ thể ổn → lo lắng giảm.
  • Giới hạn thời gian xem tin tức/giải trí (đặt hẹn giờ), dành thời gian trống có chủ đích (phần 3).

7) Hỗ trợ chuyên môn nếu cần

  • CBT (Trị liệu nhận thức hành vi) rất hữu ích để thay đổi vòng suy nghĩ lo lắng và hoàn hảo.
  • Nếu run/tim hồi hộp nặng, tái diễn hoặc ảnh hưởng công việc/học tập nghiêm trọng, cân nhắc khám bác sĩ tâm thần để đánh giá — thuốc ổn định lo lắng có thể hỗ trợ tạm thời trong khi trị liệu tâm lý dạy kỹ năng lâu dài.

8) Kỹ năng tự-compassion (tập mỗi ngày)

  • Mỗi sáng / tối, nói với mình 1 câu ngắn: “Mình đang cố gắng. Mình xứng đáng được nghỉ.”
  • Viết 3 điều mình đã làm tốt trong ngày (nhỏ cũng được) — ghi nhận nhỏ sẽ tích tụ thành nguồn sức mạnh.

Em đang mang trên vai trách nhiệm lớn và tiêu chuẩn khắt khe — điều đó cho thấy em rất yêu gia đình và muốn gánh vác. Nhưng để gánh vác bền lâu, em cần cho mình quyền được nghỉ, quyền được an toàn về tinh thần. Việc tập cho não “chịu được khoảng trống” là một kỹ năng — và nó có thể học được bằng những bước nhỏ, kiên trì.

Sunnycare khuyến khích em bắt đầu với 2 việc trong tuần tới:

  1. Áp dụng worry time 15 phút mỗi ngày.
  2. Tập 1 phút ngồi không làm gì (tăng dần) — coi đó là “bài tập” chứ không phải thả lỏng vô trách nhiệm.

VIỆN TÂM LÝ SUNNYCARE

Sunnycare luôn sẵn sàng đi cùng em từng bước nhỏ để lấy lại bình yên.

6 ngày trước
Thích
Trả lời

Đừng ngần ngại chia sẻ cảm giác lo âu của mình với gia đình, bạn bè, hoặc một người bạn tin tưởng. Đôi khi, chỉ cần nói ra cảm giác của mình là bạn đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

6 ngày trước
Thích
Trả lời
Chào bạn, tôi hiểu rằng bạn đang trải qua một giai đoạn rất khó khăn với những cảm xúc tiêu cực và lo âu dai dẳng. Những gì bạn mô tả về việc luôn phải tìm cách lấp đầy tâm trí để tránh suy nghĩ tiêu cực, cảm giác run tay, căng thẳng không kiểm soát được khi gặp áp lực, cùng với sự dằn vặt về việc chưa thể phụ giúp gia đình và cảm giác tội lỗi khi thư giãn, đều là những dấu hiệu rất rõ ràng của tình trạng rối loạn lo âu:

Việc bạn đã từng đi khám tâm lý là một bước rất quan trọng. Tuy nhiên, việc bạn vẫn cảm thấy "không thoát ra được" dù đã hiểu vấn đề cho thấy rằng việc tự mình đối mặt có thể chưa đủ. Rối loạn lo âu thường cần sự hỗ trợ chuyên sâu và kiên trì từ các chuyên gia. Đôi khi, việc điều trị không chỉ dừng lại ở việc hiểu nguyên nhân mà còn bao gồm các liệu pháp tâm lý chuyên biệt để thay đổi cách suy nghĩ, hành vi, và đôi khi là sự hỗ trợ của thuốc nếu cần thiết để ổn định tâm trạng, giúp bạn có thể tiếp nhận liệu pháp hiệu quả hơn. Cảm giác "chưa phụ giúp được cho ba mẹ thì không có tư cách vui vẻ" là một gánh nặng tâm lý rất lớn. Tuy nhiên, để có thể chăm sóc và báo hiếu cho ba mẹ về lâu dài, điều quan trọng nhất là bạn phải có một sức khỏe tinh thần và thể chất tốt. Việc bạn đang trải qua sự mệt mỏi và căng thẳng kéo dài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng làm việc, học tập và tận hưởng cuộc sống của bạn. Tôi khuyên bạn nên tìm đến một bác sĩ chuyên khoa tâm thần hoặc nhà tâm lý học một lần nữa để được đánh giá kỹ lưỡng và xây dựng một kế hoạch điều trị phù hợp. Đừng ngần ngại tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp, vì đây là cách tốt nhất để bạn có thể giải tỏa những gánh nặng này và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.

1 tuần trước
Thích
Phản hồi
warningMiễn trừ trách nhiệm: Mọi thông tin trên đều mang tính tham khảo, không thay thế cho việc chẩn đoán hoặc điều trị y khoa.
Chuyên mục liên quan
Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!