Mọi người cho em hỏi có cách nào chết nhẹ nhàng không ạ?

Em sinh năm 2009, em hiện đang đi du học. Mẹ em đi học thạc sĩ ở nước ngoài sau đó xin visa cho ba em, em và em của em qua chung. Mẹ qua được hơn 1 năm rồi, còn em vừa qua được 4 tháng. lúc mẹ đi du học em ở VN với mọi người thoải mái vui vẻ lắm ạ, mặc dù em không có điện thoại riêng nhưng vẫn được xài máy tính với lại ba cũng không đánh em nhiều như trước đó. Nhưng khi em đi du học và ở chung với mẹ, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Lúc mới qua, ba em có mua cho em 1 chiếc điện thoại hưng khi mẹ biết thì mẹ la ba và kêu ba không được đưa cho em xài. Sau đó mẹ cũng thu máy tính em và không cho em mang máy tính đi học nữa ( bởi vì ở nước ngoài chỉ học bằng máy tính và ipad thôi chứ không phải chép tay như VN) và mẹ bắt em phải mượn máy tính trường để học (máy tính trường thì mượn xong cuối giờ sẽ phải trả lại). Em thấy ba mẹ em rất cổ hũ, sân si, và đặc biệt giả tạo nhưng cố tỏ ra mình sống theo kiểu "Tây" kiểu không quan tâm con cái (kiểu 18 tuổi là kệ, hết trách nhiệm). Nhiều lúc em xin mượn điện thoại ba mẹ không cho, sau đó em lén dùng thì bị bắt gặp và đánh nhiều lần, nhưng em vẫn cố dùng vì càng cấm em càng cố. Em nghĩ phải chi để em tự do, học xong rồi giải trí thì em đâu cần phải làm vậy. Hồi trước đi học em bị cô lập, em tâm sự với mẹ là mình mệt, không chịu nỗi và muốn chuyển trường, mẹ kêu là đi học có nhiêu đó thôi mà đồi chuyển trường xong mẹ đi kể với mọi người như học hàng, hàng xóm về chuyện đó và nói với giọng điệu mỉa mai, châm biếm. Từ ngày qua với mẹ cuộc sống em lại như địa ngục, mỗi lần cuối tuần hay nghỉ lễ thì nó không khác gì ở tù vì không có gì để làm. Mẹ hay đánh em vì những chuyện nhỏ nhặt nhất vì mẹ thiên vị em của em, mẹ sẽ bênh nó bất chấp và khi em muốn nói sự thật đòi lại công bằng cho mình thì mẹ kêu em cãi, em mat day rồi đánh em. Em từng có ý định tự tử nhưng không thành công, sau vụ đó ba mẹ suốt ngày cứ nhắc về nó và bảo là thà chết luôn được thì chết đi chứ mà thoi thóp bệnh tật bắt tao nuôi nữa thì khổ. Bây giờ em thật sự rất mệt và không muốn tiếp tục sống nữa, em không biết nên làm thế nào. Em muốn tự tử và chết đi vì biết đâu sau khi chết họ sẽ hối hận và thay đổi cách dạy con. Nhưng em cũng sợ đau, em sợ em không chết hẳn mà chỉ chấn thương như lời họ nói. Em muốn thoát khỏi gia đình cổ hũ và bạo lực như này. Em muốn sống lại thà là làm súc vật cũng không muốn sống gò bó, mệt mỏi như này nữa.

Thích
Chia sẻ
Lưu
Bình luận
42
2

Bạn không một mình trên hành trình này.

Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.

Nhận hỗ trợ ngay

Bài viết tương tự

2 bình luận

Mến chào bạn,

Sunnycare cảm ơn bạn đã can đảm nói ra những suy nghĩ rất nặng nề này — mình nghe được bạn đang vô cùng mệt mỏi, buồn bã và cảm thấy bế tắc với hoàn cảnh ở nhà. Những cảm giác muốn kết thúc cuộc sống thường xuất hiện khi người ta gặp quá nhiều đau khổ, cô lập và chịu đựng bạo lực tinh thần/lạm dụng — và chúng hoàn toàn đáng được chăm sóc ngay lập tức.

Trước hết, Sunnycare xin nói rõ: mình không cung cấp hướng dẫn tự làm hại hay hỗ trợ cách gây tổn hại bản thân. Mục tiêu của mình là hỗ trợ bạn an toàn, giảm khủng hoảng ngay lúc này và tìm cách kết nối bạn với sự trợ giúp chuyên môn.

Việc quan trọng nhất bây giờ — vài bước ngay lập tức

Nếu bạn đang có kế hoạch cụ thể, có phương tiện/thuốc hoặc sắp hành động — hãy thực hiện ngay một trong các bước sau:

  • Gọi dịch vụ khẩn cấp như 111 - Tổng đài bảo vệ Trẻ em Quốc Gia
  • Nếu đang ở trường/học viện: tìm cố vấn học đường / nhân viên y tế ngay lập tức.
  • Nếu có thể, gọi cho một người thân/ bạn tin tưởng/ hàng xóm để thông báo bạn không ổn và yêu cầu họ đến bên bạn ngay.

Bạn có đang an toàn ngay lúc này không?

  • Nếu bạn thấy mình đang mất dần sự an toàn, xin hãy tìm một chỗ an toàn hoặc ra ngoài đến nơi công cộng/nhà người quen/bệnh viện càng sớm càng tốt.

Nếu bạn chưa có kế hoạch cụ thể nhưng ý nghĩ tự tử đang rất mạnh:

  • Cố gắng không ở một mình trong vài giờ tới — gọi video/ gọi điện cho một người tin tưởng.
  • Loại bỏ (hoặc nhờ người khác cất) các vật có thể dùng để tự làm hại (thuốc, dao, vật nhọn, v.v.).
  • Nếu bạn ở nước ngoài, liên hệ đại sứ quán / lãnh sự quán của Việt Nam tại nơi bạn đang học — họ có thể hỗ trợ về mặt khẩn cấp và kết nối dịch vụ địa phương.

Kỹ thuật đơn giản để giảm cơn khủng hoảng (thử áp dụng ngay)

  • Hít thở chậm theo nhịp: hít 4 giây — giữ 4 giây — thở ra 6–8 giây. Lặp vài lần.
  • Kỹ thuật 5-4-3-2-1 (grounding): nhìn xung quanh nêu ra 5 thứ bạn thấy, 4 thứ bạn có thể chạm vào, 3 tiếng bạn nghe được, 2 mùi, 1 cảm giác trong cơ thể. Giúp kéo bạn về hiện tại.
  • Nếu có thể, đi bộ ngắn ra ngoài, thay đổi không khí — kể cả vài phút cũng có tác dụng giảm độ căng.

Kết nối hỗ trợ lâu dài

  • Tìm cố vấn tâm lý / bác sĩ tâm thần ở nơi bạn đang học để được đánh giá và điều trị (nếu cần thuốc hoặc can thiệp chuyên khoa). Nhiều trường quốc tế có dịch vụ hỗ trợ sinh viên (student counseling) miễn phí hoặc giá thấp.
  • Nếu có lịch sử bị đánh/ bạo lực — bạn có quyền được an toàn. Tìm người lớn tin cậy (giáo viên, cán bộ nhà trường, nhân viên xã hội, hoặc đại sứ quán) để báo cáo và nhờ bảo vệ/ hỗ trợ tạm thời.
  • Nếu thấy khó nói với gia đình vì sợ hệ quả, hãy thử nói với một người lớn khác ở nước bạn (host family, giáo viên, cố vấn học đường).

Nếu bạn cần số hotline / hỗ trợ khủng hoảng

Mình khuyên bạn tìm đường dây hỗ trợ khủng hoảng ở nước bạn hoặc các dịch vụ quốc tế (ví dụ: Befrienders Worldwide có danh sách đường dây hỗ trợ theo quốc gia). Nếu bạn muốn, mình có thể giúp tìm số hotline khẩn cấp phù hợp với quốc gia nơi bạn đang học — cho mình biết bạn đang ở quốc gia nào (nếu bạn muốn chia sẻ).

Lời nhắn và cam kết

Bạn không đáng bị đánh, bị cô lập, hay sống trong sợ hãi. Những cảm giác muốn kết thúc cuộc sống là dấu hiệu rằng bạn đang chịu quá nhiều đau khổ — và cần giúp đỡ ngay. Xin bạn cho mình biết bây giờ bạn có an toàn không, và bạn đang ở quốc gia nào? (Nếu bạn không muốn trả lời, hãy ít nhất gọi một người tin cậy hoặc dịch vụ khẩn cấp như mình đề xuất.) Mình sẽ tiếp tục hỗ trợ bạn bằng những bước cụ thể, nhưng trước nhất là đảm bảo bạn an toàn.

Nếu bạn cảm thấy khó làm bước đầu, hãy nhấc máy và gọi ngay — bạn xứng đáng được trợ giúp khẩn cấp và có người ở bên bạn lúc này.

Thân mến và luôn quan tâm,

Viện Tâm lý SUNNYCARE

4 tuần trước
Thích
Trả lời

em hãy tâm sự rõ ràng với ba mẹ, mong ba mẹ em sẽ hiểu cho em

1 tháng trước
Thích
Trả lời
Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!