liệu mình có nên chết
Mình là 1 người vốn quan trọng cảm xúc, đặt tích cực lên hàng đầu, vì mình hiểu rằng cuộc sống này muốn thành công thì phải có ý chí, sự quyết tâm. Nhưng không, người luôn cản mọi sự phát triển ấy lại là mẹ mình, dường như mẹ không muốn mình sống?… Maybe, từ nhỏ đến lớn mình sống trong những cảnh bạo lực gia đình, khi mẹ đánh đập ba mình, mẹ chửi bới và hành hạ tinh thần ông ấy rất nhiều, tạo dựng những lời nói dối rằng ông là người bạo lực và bị tống vào trại giam 2 tuần. Mẹ là người khiến ba bị thương đổ máu và mình là người đã lau dọn số máu ấy khi 6 tuổi. Nhưng mình vốn không bị ám ảnh, vì thời gian ấy mình có được những người bạn tốt, cho dù đến khi mình lớp 3, ba mình bị đột quỵ tim, dù may mắn sống sót nhưng bà ấy vẫn không để ông sống yên đến tận hôm nay. 4 năm qua, nhà mình chuyển đến một đất nước khác sống, và hạ sinh thêm 1 đứa trẻ, mẹ vốn bị trầm cảm nặng, hành động mất kiểm soát và giờ đây mình cảm giác mẹ có lẽ bị khùng?… Mình thương bà ấy, nhưng mình lại không cảm nhận sự thấu hiểu của mẹ, vì mẹ là người dày vò cuộc sống của mình, của ba.. Mình vẫn là một học sinh cấp 3, nhưng chỉ cần đến hè, đến kì nghỉ dài, lại không muốn mình ở nhà, bắt mình đi hết chỗ này chỗ nọ, rồi lại oán trách chửi bới mình, than thở khi nuôi mình, và có lẽ, mình cảm nhận được sự ra đời của mình là 1 điều tồi tệ, vì mẹ ngầm khẳng định - mình mà 1 gánh nặng.
Mình đã không còn chỗ nào nương tựa, mình lên mạng và viết ra những dòng này, chỉ hy vọng có thể xoa diệu cuộc sống xấu xí này. Chỉ hy vọng, những suy nghĩ 44 sẽ giảm đi. Mẹ mình, từ bé đến lớn vẫn luôn tiêm nhiễm cái chết cho mình, rằng mẹ muốn chết, muốn kill ba, đã biết bao nhiêu lần, van xin mẹ đừng đập vào đầu ông ấy. Đừng nhảy lầu tự tử, nhưng đổi lại. Chỉ là những lời chỉ trích mình, là một gánh nặng làm bà mệt mỏi. Mình im lặng, mình chỉ ước rằng, mình sẽ được buông tha, mẹ mỗi ngày, luôn nói rằng vì mình mà phải chịu khổ. Và mình nghĩ rằng, mình chỉ cần chết đi, cả mình lẫn bà ấy, đều vui lòng, vì mẹ luôn bảo vì mình mà phải kiếm tiền.
Nhưng mình muốn sống… mình sợ lắm, mình sợ phải nhìn những lần ba bị đánh gần như chết đi. Sợ những tiếng chửi rủa, sợ bị bắt đi hết nơi này đến nơi khác, mẹ lại đến cơ quan ba, nói xấu ông ấy và biến ông thành kẻ phản diện. Mình không có can đảm để chết, nhưng rõ ràng, đây là kết thúc tốt đẹp, tâm hồn mình đã chết. Chỉ đến khi, rời xa được mẹ, mình mới an lòng, ngày hôm nay, mình thật sự muốn chết rồi.