Làm thế nào để sống tích cực hơn?
Chào bác sĩ, cháu tên là Trí, 14 tuổi.
Hiện tại cháu thường thấy buốn rầu lắm thưa bác sĩ. Từ trước tới nay cháu thường suy nhĩ tiêu cực hơn khi nhìn thấy bố mẹ mình.
Cháu thường hay bị bố mẹ mắng vì không làm bài tập và làm sai bài tập đã được đề ra bởi giáo viên dạy thêm.
Thấm chí có lần cháu bị bố mẹ đánh. Từ bé tới giờ, cháu làm gì sai là bố mẹ cháu sẽ đánh dù đó là việc nhỏ. Có lần học lớp 6, cháu lỡ giẫm phải chiếc kính mới mua được vài ngày. Khi bố cháu biết thì bức xúc, đánh cháu rất đau.
Thậm chí có lần cháu bị so sánh và ép học. Mẹ cháu có lần so sánh cháu với những bạn học trong lớp học thêm. Thậm chí mẹ cháu còn so sánh với những bạn học cùng lớp trên trường. Thậm chí bố mẹ không cho cháu chú tâm đến chính trị thế giới, những bài báo trên TV và mạng xã hội và cách dạy cha mẹ của giáo sư Peck Cho.
Ngoài ra cháu còn bị bạn bè trong lớp xa lánh khiến cháu cô lập hoàn toàn, kể cả đó là bạn thân nhất do mâu thuẫn lớn.
Nhiều lúc cháu chỉ biết trốn trong bóng tối và khóc. Tới lúc ngủ cháu chỉ mơ thấy những thứ tích cực những gì cháu nhìn thấy khi tỉnh dậy. Vì cháu luôn muốn sống tích cực nhưng luôn có cảm giác buồn bã và cô độc.
Cháu muốn sống thật tích cực và muốn lắng nghe cuộc sống tích cực từ cha mẹ và bạn bè.
Việc bố mẹ thường xuyên mắng mỏ, thậm chí đánh đòn vì lỗi nhỏ, hay so sánh cháu với người khác, là những sai lầm phổ biến mà nhiều bậc cha mẹ mắc phải. Điều này có thể gây tổn thương sâu sắc đến tâm lý của trẻ, khiến trẻ cảm thấy không được yêu thương, không đủ tốt và luôn sống trong lo sợ. Cha mẹ cần hiểu rằng việc thể hiện cảm xúc tiêu cực là điều cần thiết cho sức khỏe tâm lý, và thành công không chỉ đến từ kết quả học tập mà còn từ trí thông minh cảm xúc. Việc bị bạn bè xa lánh, đặc biệt là bạn thân, chắc chắn khiến cháu rất đau lòng và cảm thấy cô lập. Đây là một nỗi lo lắng lớn mà trẻ em thường gặp phải. Để sống tích cực hơn, điều quan trọng nhất lúc này là cháu cần được lắng nghe và chia sẻ. Cháu có thể thử trò chuyện một cách chân thành với bố mẹ về những cảm xúc của mình, về việc cháu cảm thấy áp lực và buồn bã như thế nào. Nếu khó nói trực tiếp, cháu có thể viết thư hoặc nhờ một người lớn mà cháu tin tưởng (như ông bà, cô chú, thầy cô giáo ở trường) giúp cháu nói chuyện với bố mẹ. Bên cạnh đó, cháu hãy tìm những hoạt động mà cháu yêu thích để giải tỏa căng thẳng, ví dụ như chơi thể thao, đọc sách, nghe nhạc, hoặc tìm một sở thích mới. Đừng quên rằng giá trị của cháu không nằm ở điểm số hay việc làm hài lòng người khác, mà ở chính con người cháu. Với những dấu hiệu lo lắng, buồn bã kéo dài và cảm giác cô lập như cháu đang trải qua, việc tìm kiếm sự hỗ trợ từ chuyên gia tâm lý là rất cần thiết. Cháu có thể đề nghị bố mẹ đưa cháu đi gặp một chuyên gia tâm lý trẻ em hoặc chuyên gia tư vấn gia đình. Họ sẽ giúp cháu và cả gia đình tìm ra cách giải quyết những vấn đề này một cách hiệu quả, giúp cháu vượt qua giai đoạn khó khăn và phát triển một cách tích cực hơn. Hãy nhớ rằng cháu không hề đơn độc và những cảm xúc của cháu là hoàn toàn hợp lý. Hãy mạnh dạn tìm kiếm sự giúp đỡ nhé.
Chuyên mục liên quan