không động lực sống

xin chào ạ , mình lên đây muốn tìm lời khuyên và muốn chia sẻ về câu chuyện của mình . Mình biết mình còn khá nhỏ khi nói chuyện này . Hiện tại mình gần lên cấp 3 . Mình thật sự không muốn nói là mình bị trầm cảm hay gì vì nghe cảm giác nó giống thương hại và muốn đc mn quan tâm j kiểu kiểu đó nhưng mà mong mn hãy giúp mình . Mình được sống trong một môi trường rất tốt bố mẹ hay anh chị em ông bà đều đối tốt với mình , mình được ăn học đầy đủ gia đình khá giả . Cho tới lúc lên lớp 6 lúc đó mình vẫn bình thường có hơi tự ti về ngoại hình một chút và lúc đó một đống áp lực đè lên đầu mẹ mình và đã vậy bố mẹ mình ly hôn lúc nào mình còn không biết cho tới lớp7 bố mẹ mới nói với mình , mình nghĩ là hồi đó mình còn suy nghĩ đơn giản nên mẹ có bị áp lực mình cũng không để ý nhiều và cả việc bố mẹ mình ly hôn lúc đó mình không buồn cũng thấy ok thôi vì miễn sao bố mẹ vẫn quan tâm yêu thương mình là được , 2 năm đầu cấp 2 mình vui lắm đến năm lớp8 , đầu năm mình vẫn vui vẻ bình thường cho tới lúc mình cảm thấy mình thấp kém hơn so với những người xung quoanh mình vì mình biết từ lúc lên cấp2 tới giờ mình thì hs giỏi như bao bạn bth nhưng mà mình chắc chắn một điều là mình rất lười mình không thích học một tí nào nhưng mình vẫn phải cố mình đã có rất nhiều lần mỗi khi phát bài kiểm tra xong điểm không được như ý tan trường lúc nào cũng phải vô trong nhà vệ sinh khóc không dám về nhà vì mình không muốn mang thêm áp lực lên mẹ nữa lúc đó mẹ mình khó khăn lắm và lúc lên lớp8 đó mình cảm giác tự ti không thích học có khi mình học còn không vô và lúc đó là mình mất động lực lắm rồi mình sợ mất mặt mình sợ bị mọi người chê bai đã vậy lúc gần kiểm tra tối hôm gần kiểm tra thay vì học bài mình lại thực sự không muốn học mặc dù mình biết nếu mình không học thì ngày mai mình không làm được bài và tối hôm đó mình đã thức tới 3h sáng chỉ để coi phim và chả làm một cái gì cả đương nhiên là mình có lo và thừa biết và sáng hôm sau lên tới trường thì mình cũng chả còn sức đâu mà làm hôm đó mình rất mệt và mình bỏ trống bài mình ngủ ngay trong giờ kiểm tra luôn . mình không nhớ những ngày hôm đó ra sao nhưng mà mấy hôm như vậy mình rất thẫn thờ có hôm mình còn trốn ra ngoài hành lang mẹ mình biết mình như vậy rất lo cũng ráng khuyên nhủ mình xong một hồi cũng khóc và van xin mình đừng như vậy nữa , lúc đó mình chỉ biết trách móc bản thân thực sự mình đã tự dày vò bản thân mà còn nghe mẹ mình kể khổ thì ngay lúc đó mình chỉ muốn chết đi cho rồi mình biết mình là một đứa không tốt đẹp gì , lười biếng , dơ dáy , xấu tính như vậy mà vẫn có một gia đình chăm lo quan tâm còn có bạn bè như vậy không phải là quá tốt sao thế nhưng mình vẫn ước gì mình chưa bao giờ được sinh , mỗi ngày mình đều ước mình có thể chết đi và cầu xin được chết . Biết mình bị như vậy ông bà và bố mình rất lo và đã kêu mình sang ở bên nhà bố mới đầu mình cũng không biết giải quyết sao nên nghe theo và bên nhà nội cho mình nghỉ học một năm để mình bình tĩnh lại , trong lúc mình nghỉ học mẹ vẫn muốn mình đi học và làm mọi cách xin mình có thể quay lại để thi cũng kêu nếu muốn mẹ có thể xin chuyển trường cho mình , mình không biết làm sao nữa một phần là mình cũng không muốn học thiệt và sau một năm nghỉ thì chuyện gì tới cũng sẽ tới mình không ở với bố nữa vì do bố mình chuyển công tác ra xa nên mình quay lại ở với mẹ ( không phải do ở với mẹ mà mình vậy nhé vì trước lúc mấy tuần gần đó mình cãi nhau với bố rất nhiều rồi sau đó bố mình được lệnh chuyển công tác mình mới biết ) Mình cũng không biết là mình ổn lại chưa vì mình cũng không được đưa đi khám tâm lý nên hiện tại đôi lúc mình vẫn mơ hồ và hiện tại hay trong quá khứ mình ngày nào cũng xin ước được chết , mình không biết phải làm gì cả gia đình bạn bè đều quan tâm , mình không biết đi học rồi sau này mình sẽ làm được gì vì mình nghĩ học bây giờ rồi sau này ra ngoài tự thân tự kiếm sống cho bản thân còn áp lực hơn bây giờ nên mình chỉ muốn chết cho thật nhanh để những điều đó sẽ không xảy đến với mình trong tương lai vì chết rồi mình sẽ không biết được . Mặc dù mình nói là mình muốn chết vậy thôi nhưng mà mình cũng không thể chết được mình sống cũng không xong mà chết cũng không được vì mình biết mình còn gia đình người thân phía sau vả lại mình nhát mình muốn chết nhưng lại sợ đau sợ chết. Hiện tại mình vẫn sống nhưng không biết sống với mục đích gì mình mông lung quá mẹ mình bảo mình cứ như một cái xác đang sống cứ sống cho qua ngày nhưng mà biết sao được mình không hứng thú thì sao mà có quyết tâm làm gì được . Mọi người đọc tới đây có thể thấy mình là một đứa ích kỉ ok mình chấp nhận vì mình không muốn được sinh ra thiệt mình cũng hận đời lắm vì còn nhiều người xứng đáng được sống hơn là mình giờ mình không biết sống sao nữa cứ được mấy hôm là hở cái lại tự dày vò bản thân tự trách rồi lại tự đau buồn muốn chết. Cuộc đời đúng là định sẵn thiệt nhiều khi lại không như ý mình và mình vẫn phải đi học và mình chuyển trường haha. Giờ mình lên trường chỉ muốn kết thúc thật sớm thôi mình không muốn làm bạn với ai cả.

Thích
Chia sẻ
Lưu
Bình luận
1

Bạn không một mình trên hành trình này.

Đây là nơi bạn có thể tìm thấy sự thấu hiểu, những kiến thức tinh thần đáng tin cậy, đồng hành cùng bạn qua những ngày chông chênh.

Nhận hỗ trợ ngay

Bài viết tương tự

1 bình luận

Chào bạn, tôi hiểu rằng bạn đang trải qua một giai đoạn rất khó khăn với nhiều cảm xúc tiêu cực và sự mông lung về cuộc sống. Những cảm giác không có động lực, tự ti, và đặc biệt là suy nghĩ muốn chết là những dấu hiệu rất đáng lo ngại và cần được quan tâm nghiêm túc:

Bạn nên tìm đến sự hỗ trợ từ một chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần càng sớm càng tốt. Đây là bước quan trọng nhất để bạn có thể hiểu rõ hơn về những gì mình đang trải qua và nhận được sự giúp đỡ phù hợp. Chuyên gia sẽ lắng nghe câu chuyện của bạn một cách khách quan, giúp bạn tháo gỡ những nút thắt trong tâm lý, và đưa ra các phương pháp trị liệu hiệu quả. Việc bạn có một gia đình quan tâm, yêu thương là một điểm tựa rất lớn. Hãy chia sẻ thẳng thắn với bố mẹ hoặc người thân về những cảm xúc này để họ có thể cùng bạn tìm kiếm sự hỗ trợ chuyên nghiệp. Đừng ngần ngại hay cảm thấy mình là gánh nặng, vì việc tìm kiếm sự giúp đỡ là một hành động dũng cảm và cần thiết để bạn có thể vượt qua giai đoạn này. Những áp lực học tập, sự tự ti về bản thân, và những thay đổi trong cuộc sống gia đình (như việc bố mẹ ly hôn) đều có thể ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý của bạn. Một chuyên gia sẽ giúp bạn đối diện và xử lý những vấn đề này một cách lành mạnh. Hãy nhớ rằng, bạn không đơn độc và có rất nhiều người sẵn lòng giúp đỡ bạn.

7 giờ trước
Thích
Phản hồi
warningMiễn trừ trách nhiệm: Mọi thông tin trên đều mang tính tham khảo, không thay thế cho việc chẩn đoán hoặc điều trị y khoa.
Chuyên mục liên quan
Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!