Em năm nay 14 tuổi đang học lớp 9 cũng là cuối cấp nhưng mà mình áp lực về việc ngày nào cũng đến trường, đến lớp vì 1 phần mình có thành tích học
... Xem thêmEm đủ mệt rồi..
em năm nay 11 tuổi , bố em mất sớm do tai nạn , từ đó mẹ em trở lên tuyệt vọng khi phải chống chọi 1 mình với hai đứa con đó là em và em của em . Em cũng cố gắng tự lập khi còn nhỏ và sau đó , ông nội em đã ra đi ngay trước mặt em mà em không thể làm gì khác ngoài lay người ông và gọi tên ông , ông em chết vì đột quỵ . Từ đó , em được chuyển đến nhà bà ngoại sinh sống , em tưởng cuộc sống tốt đẹp phía trước sẽ chờ đơi mình , nhưng không , trên trường em bị bắt nạt , về nhà em bị chửi rủa thậm tệ . Đến lúc 7 tuổi , mẹ em về và ở cùng em 2 năm , những khoảng thời gian đó là những kí ức mà em cảm thấy vui nhất . Sau đó , mẹ em vào Nam sinh sống và làm việc , em lại phải quay lại với cái địa ngục trần gian năm ấy , tệ hơn , có cả cậu và mợ em chuyển vào . Từ lúc đó , em chẳng khác gì 1 con ôsin không hơn không kém , nếu em không làm sẽ bị đánh và chửi , khiến cơ thể em bị suy nhược và bầm tím khắp nơi , em đã không được ngủ trên giường và phải mặc lại quần áo bỏ của người khác , những lúc đó em chỉ mong mình chết đi cho rồi , tình hình học tập của em cũng sa sút dần và đó là 1 trong những kí ức tồi tệ nhất trong đời em . Lên 10 tuổi , em học tập có tiến triển và được mẹ mua cho 1 cái máy tính và mẹ em đã làm cho em 1 căn phòng riêng , mẹ em cũng đã lắp thêm camera xung quanh nhà nên em cũng đã bớt bị đánh đập hơn , nhưng trong 1 đêm khi em đang ngủ thì em thấy cậu em vào phòng , khóa cửa và bắt đầu sờ mó cơ thể em , em đã gào khóc và la hét nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng , cuối cùng , mọi chuyện cũng đã xảy ra , em chỉ thấy thân dưới của mình be bét máu và những cơn đau thắt mà em không bao giờ quên . Sau đó , mọi người cũng đã biết nhưng chỉ im lặng cho qua , rồi có 1 lần khi em không làm bài được 10 điểm và không giống như kì vọng của bà , bà đã túm tóc , lấy dao và kề vào cổ em , em đã dãy dụa và khóc lóc cầu xin bà đừng làm đau em , rồi bà vứt con dao ra , lấy 1 cái roi sắt từ đống lửa bà vừa đót mà quất vào người em từng đợt , em đau như cắt , em chỉ biết khóc lóc và cầu xin rôi bà em quay sang bảo " những đứa trẻ mồ côi thì không được khóc " từ lúc đó đã khơi gợi cho em những kí ức đau lòng ngày xưa, em đã thực sự tan nát rồi , em không khóc nữa , cũng chẳng thấy đau , em chỉ thu mình và không nói chuyện với ai , mặc dù những vết thương trên da có thể lành nhưng vết thương trong em thì không bao giờ . Hiện tại em đang sử dụng nhiều thuốc men để xoa dịu đi những suy nghĩ và vết thương chưa khỏi và em thực sự muốn ra đi mà không ai biết , em cũng không cần làm đám hay gì hết , em chỉ cần ra đi thôi . Em viết bài viết này để mong nhận được sự trợ giúp của mọi người và để tam sự về cuộc đời của em
2 bình luận
Mới nhất
Chuyên mục liên quan