E luôn nhớ và ôm quá khứ trong lòng...
E là nữ, sn 2012. Kể ra thì có vẻ rất phức tạp. E là chị 3 trong nhà và là sự cố của ba mẹ, lúc đó ba e kh muốn có con vs mẹ e, nhưng vì 1 sự cố mà mẹ e mang thai e và ba e kêu phá nhưng mẹ e kh muốn vì ba e lúc đó đang ngoại tình. Khi e còn nhỏ, mẹ e đã muốn nhảy cầu 44 vì ba e vẫn còn ngoại tình nhưng vì e mà mẹ sống tiếp và tha thứ cho ba 1 lần. Khi e cỡ 4- 5 tuổi, e bị xâm hại và kh còn trinh, lúc ấy còn nhỏ quá e kh bt đó là j, đến lớn ngẫm lại mới bt. Khi e học lớp 4, e bị chị 2 đánh đập 1 cách dã man như: bóp cỗ, đánh liên tục vào phần đầu, ngược đãi e liên tục... Mẹ e thấy và chỉ tức giận vs chị e 1 thgian ngắn và thôi. E bắt đầu ám ảnh về thành tích từ khi lên lớp 5, và cũng bắt đầu có xu hướng tự hại bản thân từ đó. E nhớ e từng bị mẹ đánh đập, tát liên tục vào mặt đến đỏ cả mặt vì e nộp bài trễ cô 1 hôm...(lúc đó là mùa dịch ) và bắt e phải mở cam lên học online. 1 hôm khi mùa dịch e bị mẹ xối nước lạnh liên tục lên người chỉ vì sau 4h mà e chưa tắm.. Mẹ luôn là người đánh đập e dã man chỉ sau chị 2. Đến lớp 7 giữa hk 2, e bị ba đánh đập, chửi mắng đến nhập viện vì mẹ e rầy e nhưng ba nghe thấy và nổi giận qua đánh lảy e. Lúc đấy e bị tổn thương vùng đầu(thái dương ), có máu bầm bên hông, bầm tím ở vai. Khoảng thời gian từ nhỏ cho đến năm lớp 7 e chưa từng khóc than tâm sự với ai. E còn bị con trai trong lớp cười chê kiểu "Con gái mà nết như con trai " lm e thấy tự ti hơn nhiều, đỉnh điểm từng có 1 bn nam trong lớp nói e là "thằng bê đê " như 1 câu đùa vui v. H e đang trốn ở nhà ông bà và kh dám gặp ba. E cảm thấy rùng mình, sợ hãi k nói nên lời khi đến gần ba. E cũng có nhiều khoảng cách với mẹ e nữa, mỗi lần chửi mắng mẹ đều dùng những lời cực kì khó nghe với em. Về chuyện học tập, e luôn có 1 nỗi ám ảnh về việc thứ hạng trong lớp và xếp loại hs, cả điểm số nữa nhất là mỗi khi thi môn Ngoại Ngữ, e phải luôn đứng nhất lớp mới chịu đc, mỗi cuối năm e đều phải đc hsg trở lên mới cảm thấy ổn đc, bởi vì e sợ mẹ e, e đã từng chứng kiến cảnh mẹ e đối xử với chị 2 khi chị bị hsk hồi lớp 9 như thế nào, mẹ cứ nói điểm thế này thế nọ lm nhục mặt mẹ,... coi chị e lúc đó như không khí, chửi mắng cãi vả j cx lôi chuyện điểm số vào, đánh đập dã man,... Nói chung lúc đấy mẹ e giống như đã bỏ chị 2 e rồi v, như người dưng với nhau. E kh muốn kể dài dòng về việc chị e, mẹ, ba đã đánh e như thế nào nhưng... Thật sự e chỉ bt dùng 2 chữ "dã man " để diễn tả lại th, tht sự rất đau.
Bài đăng có hơi dài quá, e xin lỗi và cám ơn mn nhiều vì đã đọc tới đây. Có phải đây là lí do khiên e có xu hướng thích rạch tay chăng...?
không biết nói gì hơn.. bạn đã phải chịu những điều kinh khủng v mà vẫn sống tiếp .tớ không giúp gì đc, nhưng tớ mog cậu sẽ vượt qua.. , cậu không sai, tự hại thì tớ vẫn chưa cai được nên kbt nói gì nhưng không chịu nổi nữa thì xin cậu, gọi 111 nhé?
Cảm ơn bạn vì đã chia sẻ, thật sự không dễ để nói ra những điều đau lòng như vậy. Mình hiểu bạn đã trải qua quá nhiều tổn thương, cả từ gia đình lẫn ở trường. Việc bạn cảm thấy mệt mỏi, cô đơn hay có xu hướng tự làm đau bản thân không phải là điều đáng trách – đó là dấu hiệu cho thấy bạn đã phải chịu đựng quá nhiều mà không ai thực sự thấu hiểu.
Bạn không hề sai khi muốn được quan tâm, được bảo vệ. Bạn xứng đáng được sống trong tình yêu thương và sự an toàn. Việc rạch tay không giúp xoa dịu nỗi đau, mà chỉ khiến bạn thêm tổn thương. Nếu có thể, hãy tìm một người lớn đáng tin cậy để tâm sự – như thầy cô, người thân, hoặc chuyên gia tâm lý. Bạn không cần phải chịu đựng một mình đâu.
Mong bạn từng chút một tìm lại được bình yên trong lòng. Bạn rất mạnh mẽ, và bạn xứng đáng được sống hạnh phúc. 🌼
Chào em,
Sunnycare không muốn nói quá nhiều về tổn thương nữa – vì chính em đã đủ sâu sắc để hiểu nó rồi. Giờ đây, hãy nói về một điều khác – điều mà chính em có thể chưa từng được ai nhắc đến: sự mạnh mẽ của em.
🌱 Em không chỉ là một người từng bị tổn thương. Em là người đã đi xuyên qua tổn thương mà vẫn còn đủ tỉnh táo để cảm nhận, để nhớ, để viết lại – từng dòng.
🌤️ Vậy tại sao cơ thể và tâm trí lại phản ứng như thế?
Tất cả chỉ là cơ chế thích nghi mà não và cơ thể tạo ra để giúp em sống sót.
✨ Vậy em là ai? Em không phải là “đứa trẻ tổn thương”. Em là người:
🌸 Và để yêu bản thân đúng cách, hãy thử bắt đầu bằng vài gợi ý nhỏ:
☀️ Em ơi, Chữa lành không bắt đầu từ việc “bỏ qua quá khứ”, mà từ việc “thấy được ánh sáng bên trong mình vẫn còn”.
Và ánh sáng đó – rõ ràng đang hiện diện – ngay trong những dòng em viết. Em không cần phải trở nên “khác” để được yêu. Em chỉ cần được là chính mình – đúng cách. Và Sunnycare ở đây để cùng em làm điều đó nếu em cần.
Viện Tâm Lý Sunnycare