CHO EM XIN LỜI KHUYÊN
Em xin phép được viết ra tất cả những điều em đã trải qua, vì em biết nếu em không nói thành lời thì em sẽ còn mãi bị ám ảnh và mệt mỏi.
Khi em học lớp 2, em đã bị hai người anh họ trong gia đình làm hại, đúng hơn là xhtd. Lúc đó em còn quá nhỏ, không biết chuyện gì đang xảy ra nên em chỉ im lặng. Về sau, khi em bắt đầu hiểu rằng mình đang bị xâm hại, em cố gắng phản kháng. Nhưng họ lại đe dọa em, nói rằng sẽ làm điều tương tự với cả chị em, rồi còn buông những lời xúc phạm khiến em sợ hãi, nhục nhã. Vì thế, em đã không dám nói với ai. Nỗi sợ hãi này đi theo em nhiều năm, khiến em cảm thấy bản thân mình chẳng còn giá trị gì.
Đến khi em lên lớp 6, lớp 7, em vẫn tiếp tục bị hai anh họ đó làm hại. Cùng lúc, ở trường em lại bị bạo lực học đường. Bạn bè xung quanh soi mói, nói xấu, chế giễu em, thậm chí có những lời cay nghiệt bảo em nên chết đi. Em bị xa lánh, cô lập, dần dần không còn một ai để chia sẻ. Những ngày tháng ấy, em cảm thấy mình như bị dồn vào góc tường, không có lối thoát.
Khi lên lớp 8, em được đổi sang lớp khác. Em đã hi vọng mình có thể bắt đầu lại, được yên ổn học tập. Nhưng rồi em vẫn phải học chung với một bạn từng hùa theo bắt nạt em trước đây. Người đó lại tiếp tục nói xấu, nói ra nói vào về em. Một lần nữa, em lại thấy mình rơi vào cảnh mệt mỏi, không biết phải chống đỡ thế nào. Em chỉ mong hai năm cuối cấp 2 của em có thể bình yên, được học tập như bao bạn bè khác, có bạn để chơi, có môi trường an toàn. Nhưng mong ước nhỏ nhoi ấy đến nay vẫn chưa thành sự thật.
Nhiều lúc em cảm thấy kiệt sức đến mức nghĩ đến cái chết. Em từng thử tự sát, nhưng nó đau lắm. Em thấy nếu ra đi, em sẽ không còn đau đớn nữa. Nhưng rồi em lại sợ. Em sợ đau, sợ không ai nhớ đến mình, sợ nhất là bố mẹ sẽ buồn và không bao giờ nguôi ngoai được. Chính nỗi sợ ấy giữ em ở lại, nhưng đồng thời em cũng thấy mình không còn biết dựa vào đâu để tiếp tục sống cho nhẹ nhõm.
Em viết thư này để mong bác sĩ lắng nghe, thấu hiểu và chỉ cho em một hướng đi. Em muốn được tư vấn, được chữa lành, và được chỉ cách để em có thể sống tiếp mà không mãi mang theo những ám ảnh này. Em không muốn tiếp tục im lặng, cũng không muốn mãi bị nỗi đau quá khứ kéo xuống.
Em thật sự chỉ muốn được học tập, được sống một tuổi thiếu niên bình thường, không bị ám ảnh bởi chuyện cũ, không bị bạn bè bắt nạt, không phải ngày nào cũng nghĩ đến việc biến mất.
Khi bạn bạn cảm thấy mình chẳng có điểm nào hơn người khác, đừng tự ti , hãy nhớ rằng bạn chỉ là 1 người bình thường không thể sao chép những thứ tốt đẹp được.khi người khác không quan tâm đến bạn,đừngbuồn ,ai cũng có cuộc sống của riêng mình.Hy vọng bạn có thể sống thả mình hơn.Bỏ ngoài tai những lời phán xét của người đời.Mỗi ngày hãy cứ như bông hoa hướng dương huongs về phía mặt trời hấp thụ nắng vá năng lượng tích cực vui vẻ mỉm cười ,mọi đau buồn sẽ bốc hơi tan biến😊😊😊Chúc bạn mỗi ngày đều lạc quan yêu đời nhé!!!🥰🥰
Em cần được hỗ trợ chuyên sâu ngay lập tức từ các chuyên gia. Tôi khuyên em hãy tìm đến một chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần càng sớm càng tốt. Họ sẽ lắng nghe, đánh giá tình trạng của em một cách toàn diện và đưa ra phác đồ điều trị phù hợp. Các phương pháp như liệu pháp tâm lý (ví dụ: liệu pháp nhận thức-hành vi, liệu pháp xử lý chấn thương tâm lý) sẽ giúp em đối diện, xử lý những ký ức đau buồn, học cách quản lý cảm xúc, xây dựng lại lòng tự trọng và tìm lại ý nghĩa cuộc sống. Việc em không muốn tiếp tục im lặng là một tín hiệu rất tích cực. Hãy chia sẻ câu chuyện này với bố mẹ hoặc một người lớn mà em tin tưởng nhất để họ có thể hỗ trợ em trong việc tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp và bảo vệ em khỏi những tổn thương tiếp theo. Em không hề đơn độc và những cảm xúc của em là hoàn toàn dễ hiểu trước những gì em đã trải qua. Em xứng đáng có một cuộc sống bình yên, được học tập và vui chơi như bao bạn bè khác. Quá trình chữa lành có thể cần thời gian và sự kiên trì, nhưng chắc chắn em sẽ vượt qua được. Đừng ngần ngại tìm kiếm sự giúp đỡ, đó là cách tốt nhất để em có thể thoát khỏi những ám ảnh trong quá khứ và hướng tới một tương lai tươi sáng hơn.
Chuyên mục liên quan