Bị gia đình phủ định
Em trải qua kỳ thi TN THPTQG, số điểm không như kỳ vọng nên em trượt các NV ở ngành mà em thuyết phục gia đình khoảng 1 năm mới có được sự chấp nhận. Sau đó ba em lập tức nói với mọi người là có thể em theo học trường tư vì điểm quá thấp. Lúc đó em muốn tan vỡ vì em cảm thấy mình đâu tệ đến mức đó, so phổ điểm thì điểm của em cũng đâu đến nỗi học tư đâu.
Rồi đến lúc đặt NV, em quyết định chọn một ngành ngôn ngữ vì em rõ khả năng của mình không hợp với kinh tế, em đã xác định sẽ học một ngành ít người học ở Việt Nam, tìm hiểu và chấp nhận mọi rủi ro của ngành chứ em cũng chẳng hề mơ giấc mơ màu hồng.
Lúc này gia đình muốn em chọn tiếng Hàn, việc muốn em học tiếng Hàn và đi du học Hàn là việc người lớn trong nhà nói từ lúc em lớp 11 và em không đồng ý, em nói thẳng là em không thích, không cảm thấy phù hợp (nhà em không khá giả, nhiều lần phải thắt lưng buộc bụng vì kinh tế, ba em đòi bán đất cho em qua đấy vì thấy nhiều người thành công, trong khi mảnh đất đó là ba mẹ em cố gần 20 năm mới mua được, mẹ em không hề biết ý định đó, mà em cũng không bao giờ đồng ý, như thế chẳng khác nào muốn gi*t em cả)
Ba mẹ em gọi điện cho cả hai bên nội ngoại, hai người hai bên, một cái điện thoại với ba người ở đầu dây bên kia thuyết phục em học tiếng Hàn, ba em ngồi cạnh nói vài câu châm chọc và phủ định những ngành em đã chọn, bảo em là chưa từng ra ngoài xã hội nên cái gì cũng không biết (không biết sao người lớn rất hay dùng cụm "chưa ra ngoài xã hội" để đè một đứa con ních xuống, giống như bản thân chịu nhiều va vấp thì sẽ đúng nhiều hơn). Mẹ em ban đầu dù nói sẽ ủng hộ em khi em nói NV của mình, sau đó nghe lời mấy dì thì lại đổi lời nói em sẽ không có tương lai, rồi chuyển qua chung chiến tuyến với ba em (đủ đau 😔)
Em cố tình xếp NV ngành tiếng Hàn của một trường công tầm trung và để dưới ngành tiếng em muốn học của trường công top đầu (vì thường điểm tiếng Hàn sẽ cao hơn ngành em chọn nên mới cần chọn 2 trường chênh lệch). Em tính trên phổ điểm, khả năng em đậu ngành em chọn là rất cao, còn nếu em thật sự đậu ngành tiếng Hàn đấy thì em lén ôn thi lại NV1 của em. Cuối cùng em đậu ngành em chọn, ba và mẹ nói em bỏ học đi, thi lại hoặc học một trường tư nào đó. Lúc đó em tức điên cả lên nhưng vẫn chỉ im lặng ngồi một chỗ, lí do em tức là do lòng tự tôn của em khá cao, sĩ diện của một đứa mới lớn nên em không muốn vào học một trường tư nào cả.
Cuối cùng không thuyết phục được em ba mẹ đành bỏ qua (ở đây phải nói rõ lại, ba mẹ em thương em là thật, nếu xét trong một gia đình truyền thống thì cách ba mẹ yêu thương em gần như là "cưng chiều", nhưng phần lớn những tổn thương tâm lý trong đời em là từ gia đình cũng là thật.)
Khi đứng dậy ba em nói rằng bởi vì em không chịu ôn thi chứng chỉ tiếng Anh nên bây giờ thất bại rồi (do không đậu NV1), em không hiểu lắm, tại sao mới như thế đã thất bại, với lại em đã tìm hiểu đề án của trường NV1, trường không cộng điểm cho chứng chỉ ngoại ngữ, mà nhà em cũng chẳng khá giả đến mức dư sức cho hai người học trung tâm ngoại ngữ cùng lúc (em có một em nhỏ hơn, lúc bạn học lên cấp hai thêm cả khoảng phí học thêm và ở trung tâm ngoại ngữ nên em chọn nghỉ học lớp ngoại ngữ bên ngoài.)
Sau này em vẫn sẽ học thi chứng chỉ để ra trường (bằng tiền đi làm thêm của em) Em chỉ không hiểu sao lại phủ định em vì em không làm như những gì mọi người muốn. Người lớn có thể nói rằng em chọn sai, em chưa hiểu đời, em liều lĩnh, em dại. Nhưng sao lại là thất bại, phủ định toàn bộ cuộc đời em ngay bước ngoặt tuổi 18.
Lúc đó em vừa buồn vì rớt NV1, vừa muốn trốn khỏi gia đình thật nhanh, cho tới hiện tại thỉnh thoảng mỗi buổi sáng ngồi ở phòng trọ em lại nhớ đến hai chữ "thất bại" mà ba em nói, nghĩ rồi giận, qua một lát lại biện minh rằng ba không cố ý.
Có lúc nghĩ hay là giờ em đi ch*t đi, thế này mới là thất bại, một đứa con thất bại từ bỏ cuộc đời chỉ vì một lần thi ĐH. Sau đó em lại nghĩ, em phải sống, xem thử "không có tương lai" mà mẹ em nói ra sao, "thất bại" mà ba em nói ra sao. Cứ dằn vặt mãi. Giá như em vô tư biết thấu hiểu cho người khác thì tốt, nhưng tính em nhỏ mọn lại nhớ lâu, nhớ chuyện buồn không nhớ chuyện vui, thế nên cứ mãi sống trong cái cảnh vừa muốn thân với gia đình nhưng mỗi lần chạm mặt là không muốn nói chuyện. Em nghĩ là, nếu em không thể giải quyết những mâu thuẫn trong em đối với gia đình em, em sẽ không thoát ra được, nhưng đi tham vấn tâm lí hay trị liệu thì tốn nhiều chi phí quá, nên em chủ yếu chia sẽ để nhẹ lòng hơn.
Cảm ơn mọi người đã đọc ạ
Do lúc viết bài cảm xúc của em lên lên xuống xuống nên có chỗ trúc trắc không rõ ràng mong mọi người bỏ qua ạ, em cảm ơn ạ.

































