xin hỏi bác sĩ ạ
em 208 em bị mắc chứng ảnh ảnh và cảm xúc với bố em,lúc e còn nhỏ bố thường hay đánh và chửi mẹ tiền ăn uống cũng chi lý từng tý mặc dù nhà e cũng có của ăn của để,mỗi lúc bố đánh mẹ em thường ra can và bảo vệ mẹ nên rất ghét bố,có lần em và thằng bé hàng xóm trêu nhau rồi nó khóc bác kia về nói bố cũng chỉ lôi em về và đánh em mặc dù chỉ là trêu nhau bố cũng chỉ nói mình em.Có lần mẹ kể hồi em trong bụng bố rất em vì là con gái,bố chỉ nấu cá khô cho mẹ em ăn xong còn đóng cửa kín để mẹ e ngộp thở.Năm em lớp 4 mẹ với bố lại cãi nhau xong bố đánh mẹ,mẹ e đi làm với dì chỉ tối mới về còn có hôm không về,anh trai em thì đi học xong đi học thêm cũng đến tối muộn với về,có mỗi em với bói ở nhà mặc dù e đau bụng kh muốn ăn bố bắt em xuống ăn và cầm thắt lưng đánh,e vừa ăn vừa khóc ăn cơm trắng không nuốt nổi và nấc lên xong nôn,bố bắt e cởi áo ra lau xong bắt e ăn lại bãi nôn,e tuyệt vọng khóc may có bác hàng xóm đi qua bố e mới bảo đem áo vứt.Đến lớn có 2 năm em không ở nhà đến bây giờ lớp 11 em về ở với bố,mẹ thì có cuộc sống riêng thỉnh thoảng cũng về,anh trai thì lấy vợ có cuộc sống riêng còn mỗi em bị mắc kẹt lại một mình,2 người cũng không chịu nổi nên đi trước.Ở nhà em ít khi nói chuyện tiếp xúc với bố,có hôm ăn cơm với hàng xóm ngta mời bố e lại bảo nó không ăn xong mặc kệ e luôn,chừa lại đúng rau với cổ gà.Lúc không có hàng xóm bố ăn cũng không nói gì với em mặc kệ em có tiền xin ai ăn thì ăn.Lớn rồi nhưng bố vẫn chửi mặc những câu mà bản thân em hay người lớn khác khó mà nghe duoc,e chỉ biết ấm ức và khóc nghỉ học trên người k có 1đồng,xin bố mấy chục bố cũng không cho.E cũng từng bỏ nhà đi,lúc về bố đối xử rất tốt xong lại đâu vào đấy.Em khá chán nản và tuyệt vọng vì giờ không có ai để dựa dẫm,e chỉ ước lớn nhanh để thoát khỏi bố e nếu còn sống,đến bây giờ trong đầu em luôn có suy nghĩ giải thoát cho chính mình nhưng em còn vương vấn chú mèo chữa lành cho em và bác em.
Chào bạn,
Đọc câu chuyện của bạn, mình thực sự cảm thấy xót xa và thương bạn rất nhiều. Mình có thể cảm nhận được bạn đã chịu đựng rất nhiều tổn thương, từ bé đến lớn, từ những hành động và lời nói mà không ai xứng đáng phải nhận. Những điều bạn trải qua đau lắm, và chắc chắn nó không dễ dàng gì để vượt qua.
Điều đầu tiên mình muốn nói: Những gì bạn đang cảm thấy — sự cô đơn, buồn bã, giận dữ hay tuyệt vọng — đều rất tự nhiên và dễ hiểu. Không ai có thể sống trong hoàn cảnh như vậy mà không bị ảnh hưởng. Nhưng bạn à, bạn không hề có lỗi. Cái cách bố đối xử với bạn hay với mẹ không bao giờ là do bạn làm gì sai. Đôi khi người lớn họ không biết cách yêu thương, và họ chọn cách tổn thương người khác, nhưng đó là vấn đề của họ, không phải bạn.
Mình thực sự nể phục bạn vì đã mạnh mẽ đến tận bây giờ. Bạn đã phải gánh chịu rất nhiều thứ, nhưng bạn vẫn ở đây, vẫn còn chút yêu thương dành cho chú mèo và người bác của mình. Điều đó cho thấy bạn có một trái tim rất ấm áp và vẫn còn hy vọng, dù đôi khi bạn thấy nó rất nhỏ nhoi. Đó là một điều tuyệt vời, và bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ rất nhiều.
Mình biết bạn đang cảm thấy thế nào:
Bây giờ, mình muốn chia sẻ một số điều nhỏ với bạn:
Cuộc sống bây giờ thật khó khăn, nhưng nó sẽ không mãi như vậy đâu. Mình tin bạn sẽ lớn lên, tự lập và thoát khỏi những điều khiến bạn tổn thương. Rồi một ngày bạn sẽ tìm được hạnh phúc thực sự xứng đáng với bạn, nơi bạn được yêu thương và tôn trọng.
Hãy cố gắng thêm một chút thôi, bạn nhé. Dù hôm nay có tồi tệ thế nào, mình vẫn tin rằng ngày mai sẽ tốt hơn một chút. Mình ở đây, nếu bạn cần một người để chia sẻ.