Xin chào mọi người em năm nay lên lớp 12.
Xin chào mọi người em năm nay lên lớp 12. Sinh ra trong 1 gđ kh hạnh phúc, ba mẹ em ly hôn từ năm em 5t vì ba em ngoại tình em theo mẹ về ngoại và 1 năm sau đó ngoại mất em ở với mẹ. Từ xưa đến bây h em làm sai cái gì họ cũng đánh em và trọng nam khinh nữ cực kì, đặc biệt lúc nào cũng tin người ngoài kh bao h tin em. Người ngoài nói dì cũng tin còn em thì không em xin đi chơi thì không cho bắt em ở nhà. Mẹ em thì đi làm từ hè em học lớp 5 lên lớp 6 em ở ké nhà dì em. Em ở đó làm đủ thứ công chuyện đôi lúc em muốn về nhà em cũng kh được đôi lúc thì em có làm sai thật nhưng chẳng lúc nào nch nhỏ nhẹ với em chỉ biết đánh mắng chửi và trì triết em. Họ thương con trai cực kỳ. Đôi lúc so sánh em với con trai nữa. Ng anh đó kím chuyện với em, em cự lại thì họ lại chửi em. Cả mẹ em cũng vậy mẹ em cũng thương ng anh đó hơn em rất nhiều. Nhà em ai cũng khó. Khó 1 cách quá đáng ai nhìn dô cũng phải nói"sao m sống trong gđ đó hay vậy"hoặc là "tao cũng kh biết gđ m nghĩ dì" đại loại là như vậy. Bây h em kh muốn nch với bất cứ ng nào trong nhà hết em chỉ muốn cấm mặt vào đt em cũng kh muốn giao du với bạn bè một phần cũng là do gđ em. Mẹ em mua đồ cho em nma nó vẫn là của mẹ chứ kh phải của em mẹ muốn lấy lại bất cứ lúc nào là lấy. Đôi lúc cái chuyện em kh làm mà cứ khăn khăn là em nói kiểu như là: tao nói mày làm là mày làm kh được cãi tao."
Đôi khi mẹ em còn đánh em nữa mặc dù em cũng 18t. Nhà em chỉ biết bắt em làm việc nhà. 18t cũng lh được tự do đi lại. Cũng kh được tự do yêu đương. Những áp lực ấy em cũng kh thể biểu diễn thành lời sao cho hết mình cảm nhận nó mới biết nó như thế nào? Nhiều lúc em chịu kh nổi em chỉ muốn chết đi thôi. Em chịu đựng cảnh như v 13 năm rồi ạ
cố lên em nhé
SUNNYCARE xin chào em và cảm ơn em đã đủ dũng cảm để viết ra tất cả những gì chất chứa trong lòng suốt nhiều năm qua. Những dòng chia sẻ của em mang theo rất nhiều nỗi đau, sự chịu đựng, bất công và cô đơn mà có lẽ, ít người nào có thể hình dung được nếu không từng sống trong hoàn cảnh đó.
SUNNYCARE xin phép không đánh giá đúng – sai, cũng không khuyên em phải làm điều gì ngay lập tức. Thay vào đó, cho phép chúng tôi được ở đây, lắng nghe em – bằng sự tôn trọng và cảm thông sâu sắc.
Việc em cảm thấy không muốn nói chuyện với ai trong gia đình, không muốn giao tiếp với bạn bè, muốn “cấm mặt vào điện thoại” hay thậm chí có những ý nghĩ về cái chết – không phải là dấu hiệu của một người yếu đuối hay sai lầm. Đó là tiếng nói của một tâm hồn đang kiệt sức sau nhiều năm sống trong một môi trường thiếu an toàn về cảm xúc, thiếu sự thấu hiểu và bạn chưa cảm nhận sâu về sự công bằng.
Trong một gia đình mà các giới hạn cá nhân chưa được tôn trọng, tình yêu thương chưa được thể hiện đúng cách, và sự phân biệt giới tính làm lu mờ lòng tin trong mối quan hệ – thì cảm giác tổn thương, mất niềm tin, thậm chí mất phương hướng là điều có thể xảy ra.
Em nói em đã chịu đựng như vậy 13 năm. Điều đó có nghĩa là em có một nội lực vô cùng lớn – dù bên ngoài không ai công nhận, nhưng bên trong em đang kiên cường hơn em nghĩ rất nhiều.
Nếu cho phép SUNNYCARE gợi mở một điều nho nhỏ thôi: trong tất cả những điều em không được chọn – hoàn cảnh, gia đình, cách người khác đối xử với mình – thì có một điều em vẫn có thể dần học cách chọn lựa: đó là cách em đối xử với chính mình.
Khi em bắt đầu lắng nghe chính cảm xúc của mình, viết ra nỗi đau, nói ra những điều chưa từng được nói – đó đã là bước đầu tiên để khởi tạo một hành trình mới. Không phải ai cũng thay đổi được gia đình, nhưng có người đã học cách thiết lập giới hạn, chăm sóc bản thân, và tìm ra cộng đồng đồng cảm hơn – từ đó sống đúng với giá trị của mình.
Có thể em chưa tìm thấy nơi chốn an toàn nào ngoài chính những trang viết như thế này, nhưng biết đâu từ chính hành động viết và chia sẻ hôm nay, em sẽ chạm được đến những cánh cửa mới – nơi em được lắng nghe mà không bị phán xét, được yêu thương mà không cần so sánh, và được tôn trọng như một con người đầy giá trị.
Nếu em thấy cần, một chuyên gia tâm lý sẽ là người đồng hành đáng tin cậy, giúp em làm rõ những cảm xúc phức tạp, và tìm ra hướng đi phù hợp nhất cho chính mình – không phải để "thoát khỏi", mà để "đứng vững và đi tiếp" với bản lĩnh và lòng yêu thương bản thân đủ đầy.
SUNNYCARE sẽ bên cạnh đồng hành, vững chãi như một điểm tựa khi em cần đến.
Em xứng đáng được sống một cuộc đời tử tế và trọn vẹn hơn. Và sự tử tế đó, em có thể bắt đầu bằng cách nhẹ nhàng với chính mình – ngay từ lúc này.
VIỆN TÂM LÝ SUNNYCARE
Ở tuổi 18, việc bị hạn chế tự do cá nhân, không được lắng nghe và thấu hiểu, cùng với việc phải chịu đựng sự so sánh và trách mắng liên tục, có thể dẫn đến cảm giác cô đơn, bất lực và tuyệt vọng. Việc em muốn thu mình lại, không muốn giao tiếp với ai và thậm chí có ý nghĩ tiêu cực là những phản ứng dễ hiểu trong hoàn cảnh này. Tôi khuyên em nên tìm kiếm sự hỗ trợ từ bên ngoài gia đình. Em có thể tìm đến các chuyên gia tâm lý, những người có thể lắng nghe và giúp em giải quyết những vấn đề tâm lý mà em đang gặp phải. Ngoài ra, em cũng có thể tìm đến các tổ chức xã hội hoặc nhóm hỗ trợ, nơi em có thể chia sẻ những khó khăn của mình và nhận được sự đồng cảm và giúp đỡ từ những người có hoàn cảnh tương tự. Nếu em cảm thấy quá tải và có ý định tự tử, hãy gọi ngay đến đường dây nóng tư vấn tâm lý hoặc tìm kiếm sự giúp đỡ từ người thân, bạn bè hoặc giáo viên mà em tin tưởng. Đừng ngần ngại chia sẻ những cảm xúc của mình, vì việc giữ kín những cảm xúc tiêu cực có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Chuyên mục liên quan