Trưởng thành là khi ta học cách chấp nhận mọi thứ
Điều này có thể hơi tiêu cực nhưng tôi đã từng nghĩ đến việc 44 nhưng rồi tôi suy nghĩ lại dù như thế nào đi chăng nữa tôi vẫn còn ước mơ và lý tưởng của mình đang dang dở.
Tôi lớn lên trong một gia đình bình thường và là một con người bình thường chả lấy một tài năng hay ước mơ. Nhưng dần lớn lên tôi biết nếu có ước mơ cuộc đời sẽ có ý nghĩa hơn nên tôi đã thử và kết quả là thất bại thôi thi này thi nọ kết quả vẫn vậy gia đình tôi có lẽ cũng đã thất vọng và không tin tưởng tôi nên khi tôi nói răng muốn vào một trường đại học thì bị từ chối có lẽ do họ cũng khó khăn về tiền bạc. Tôi đã có một thời gian tiêu cực và trì hoãn rất nhiều và khi tôi đi làm công nhân ở ngoài tôi biết được rằng có nhiều thứ không phải muốn là được rằng ta phải chấp nhận cái trước mắt rồi mới có thể tiến tới tương lai tươi sáng hơn để theo đuổi ước mơ và tôu cũng vậy dù làm công nhân có vất vả mệt mỏi nhưng chính điều đó càng làm tôi quyết tâm hơn với ước mơ của mình tôi tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ chỉ khóc nếu bỏ cuộc giữa chừng chứ không khóc vì cái mệt mỏi vất vả do công việc hiện tại. Tôi nghĩ rằng nếu bỏ cuộc thì thà 44 có lẽ sẽ tốt hơn vì tôi nghĩ mình phải sống một cuộc đời ý nghĩa không thì đó chỉ là tồn tại mà thôi

































