Có cách nào làm linh hồn biến mất mãi mãi để kiếp sau không phải "thài đâu" không
Mình nhớ lại lúc 4 tuổi, bà cố mình đã tiết nước mắt nhiều lần nhưng mình không biết nguyên nhân. Lớp 3, bà cố thích mua vui cho mình, bảo mình: " mày ngủ với tao đi rồi tao cho tiền". Mẹ mình kể với mình mẹ không có bạn từ lớp 7, lớp 8 thì cả lớp trêu. Em mình bảo mẫu giáo, em không có bạn, mình hỏi em 1 số câu về biểu hiện, nguyên nhân autism, em ấy chỉ thiếu 2 điều
Mẫu giáo không ai chơi cùng mình
Tiểu học mình chỉ có 1 bạn thôi, tuy có bạn nhưng mình luôn thấy cô đơn, cả lớp cô lập, đặt nickname xấu cho mình nhưng thay vì nói cho bố mẹ, mình chịu đựng, dù thương các sinh vật khác vì bị làm t.h.ị.t nhưng mình không "tiêu thụ thực phẩm bằng miệng" chay nên càng thấy tội lỗi, thương tụi nó hơn (mình tự nghĩ chúng nó không làm gì mình thì sao mình phải hại chúng). Mình lười đánh răng, gội đầu, học... Lớp 5 bạn bán cho mình 1 thứ 120k, lúc sau mình mới để ý ở ngoài 20k
Trung học, bạn duy nhất chuyển trường. Mình thấy nghe thấy tiếng 1 bạn chó đang hét trên đường đi học, mình thương quá nên "tiêu thụ thực phẩm bằng miệng" chay, mình có 4 bạn mới, không ai đánh mình nữa, mình có cảm giác cả lớp cứ nhìn mình. Lớp 7 - 8, sống ở quê lần đầu được lên nhà sách trên phố nên mình thích lắm, mình chọn đúng quyển về autism, giống lắm: nói chuyện 1 mình, nói chuyện với đồ vật, , thích ở 1 mình, ít nói... mình tìm hiểu nhiều hơn và tìm được nhiều chứng khác thấy giống mình: OCD, DID, bipolar disoder, pareidolia, Algiophobia, depression, concerned... ( có thể từng có hoặc đang có ) mình lỡ để lộ tin này với cả nhà, họ nói cho hàng xóm họ hàng, trường mình học, mình không muốn đên trường nữa
(Tiểu học đến trung học) Mình nhớ lại lúc bình thường nhìn thì hiền nhưng lúc bị trọc tức thì rất kinh khủng
Quê của mình vẫn còn dùng bạo lực dạy con nên bố mẹ ông bà đánh mình thì cũng khó tránh khỏi nhưng lạ là sau vài lần bị đánh, mình càng ngày sợ ông bà, bác đến 1 ngày thấy họ thì trốn
Tự trách mình quá thụ động, hướng nội, hướng ngoại không đúng lúc, tay lúc nào cũng nhanh hơn não, viết đến chai tay từ lớp1 rồi mà vẫn chưa học giỏi :(. Giá như bố mẹ mình chưa từng sản xuất ra mình thì chuyện này đã không xảy ra, giá như mình ăn chay sớm hơn thì body của mình đã không biến đổi, các sinh vật khác đã ít bị vào nồi hơn :(. Có lần mình đi thang máy, mẹ đòi đi cùng nhưng mình đòi đi 1 mình thế là mẹ gọi bố đến, mình chưa xong nên muốn ở lại, bố đánh vào đầu mình, mình có cảm giác như sắp ngất, mình tiết nước mắt, mình vẫn không chịu về, bố mẹ khéo mình về, mình tiết nước mắt nhiều hơn, đến nhà, mình tạo tiếng động lớn bằng cách rung thanh quản, tiết nước mắt cả đêm. Lần khác bố mẹ lừa mình đến bệnh viện t.â.m t.h.ầ.n. Sau 2 lần đó mình muốn moi nội tạng của bố mẹ ra, cứ nghĩ đến bố mẹ là mình lại tức, lúc gặp thì càng tức hơn, tuy nhiên mình không muốn làm họ đau. Cả bác mình nữa, cũng kể những thứ mình không muốn ai biết cho người khác
Mình đã tìm đến 2 chuyên gia tâm lý nhưng bố, mẹ mình nói bí mật của mình cho 1 chuyên gia, lúc này 1 người thì không trả lời, 1 người thì chặn mình còn mình thì không đủ tiền để tìm ai khác, sau đó mình bắt đầu nói nhiều từ vô nghĩa nhưng mình không kiểm soát được, càng ngày mình càng nói nhiều hơn
Bây giờ mình muốn biến mất hoặc qua đời hoặc sống 1 mình 1 thế giới theo đúng nghĩa đen T^T
Hãy cởi mở và đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy sống lạc quan hơn b ơi
Chào bạn,
Mình rất tiếc khi biết bạn đã trải qua nhiều khó khăn và cảm giác cô đơn như vậy. Những cảm xúc bạn đang trải qua là hoàn toàn hợp lý, và những trải nghiệm bạn chia sẻ rất đau lòng. Tuy nhiên bạn không đơn độc trong cảm xúc này và có nhiều người có thể hiểu và sẵn sàng hỗ trợ bạn.
Nếu bạn cảm thấy khó khăn trong việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ các người khác, có thể thử một số cách khác để tìm sự hỗ trợ:
Chia sẻ với người thân hoặc bạn bè: Dù bạn có cảm giác rằng không ai hiểu mình, có thể có những người xung quanh bạn vẫn sẵn sàng lắng nghe và giúp đỡ. Tìm người mà bạn cảm thấy tin tưởng nhất.
Thực hành các kỹ năng tự chăm sóc: Đôi khi, việc tìm kiếm những cách tự chăm sóc bản thân như thực hành thiền, tập thể dục, viết nhật ký, hoặc thực hiện những sở thích cá nhân có thể giúp bạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu bạn đang học hoặc có liên hệ với tổ chức xã hội, có thể thầy cô hoặc những người có tham gia các chương trình hỗ trợ sức khỏe tâm lý mà bạn có thể tiếp cận.
Quan trọng nhất là nhớ rằng bạn xứng đáng được hỗ trợ và cảm thấy tốt hơn. Không có gì sai khi cần giúp đỡ, và bạn có quyền tìm kiếm sự hỗ trợ để cải thiện tình trạng của mình. Nếu cảm thấy bất kỳ suy nghĩ tự hại nào, hãy tìm sự giúp đỡ ngay lập tức từ các dịch vụ khẩn cấp hoặc tổ chức hỗ trợ tâm lý gần bạn.
Tớ cũng giống cậu, tớ chả muốn sống nữa