Em xin chào mọi người, em năm nay 25 tuổi. Mấy tháng gần đây em cảm thấy sức khoẻ và tình thần kiệt quệ. Trước khi thay đổi vị trí công việc, em hay bi quan, lo lắng bồn chồn quá mức, hay bị run tay. Nếu có việc gì nằm ngoài kế hoạch và vượt tầm kiểm soát, em sẽ kích động khó có thể bình tĩnh, lo lắng bồn chồn không yên, không thể ngồi yên được và toàn tiêu cực. Em không có cảm giác muốn ăn, nếu không phải sức khỏe yếu đi, hay bị ốm thì em chẳng buồn ăn. Em cũng hay nghĩ về cái chết, ở một mình sẽ suy nghĩ rất nhiều, cực kỳ tiêu cực và khóc cũng nhiều. Mà dù nghĩ về cái chết nhưng cảm thấy có quá nhiều thứ phải lo, vướng bận nên em không có hành vi tự hại nào. Dù vậy, mỗi ngày thức dậy em đều không vui và luôn lo sợ.
Sát tết, tinh thần em không chịu nổi nên muốn thay đổi công việc (dù công việc cũ không hoàn toàn nhiều vấn đề) nhưng sau khi gần đến ngày đi làm lại, em lại hoang mang lo sợ dù chưa bắt đầu công việc mới, tự cảm thấy áp lực và suy nghĩ rất nhiều, rất bế tắc. Và rồi khi thực sự bắt tay vào công việc mới, em nghĩ có lẽ đó là sai lầm. Em lại giống như trước, dù đã có sự chuẩn bị nhưng mọi thứ rối tung lên khiến em còn khủng hoảng hơn trước. Em hay bị thức giấc lúc nửa đêm, suy nghĩ rất nhiều, lo lắng rất nhiều. Em cực kỳ sợ ngày mới bắt đầu nên luôn muốn thức thật khuya, không dám đi ngủ. Khi cơ thể quá mệt mà ngủ mất, mỗi sáng thức dậy em đều phải đấu tranh rất lâu vì sợ hãi. Có lẽ điều đó chỉ vì do công việc không thuận lợi, gia đình không thuận hoà tác động nhưng em thật sự thấy quá tải. Em đã cố hoà đồng với mọi người xung quanh, đi ra ngoài ăn uống cùng đồng nghiệp, xem những video hài hước nhưng thật sự em không vui. Em khó tập trung vào công việc như trước, dễ bực dọc, cau có, vội vội vàng vàng làm mọi thứ trong sự hoảng loạn. Khi ở một mình thì sẽ khóc. Em ghét con người, ghét giao tiếp nhưng lại không thể không tiếp xúc cùng. Em không hề muốn để tâm đến bất cứ điều gì cả, em sợ và thấy không chịu nổi.
Thực ra 3 năm trước em cũng có thời gian bị như vậy nhưng lúc đó khi còn là sinh viên, vẫn có bạn bè và không phải áp lực công việc như bây giờ, cũng không quá gần gia đình. Sau đó em cố gắng bình thường lại, có lẽ đã ổn cho đến giữa năm ngoái.Em không biết những điều này bắt đầu từ đâu, nhưng hiện tại em không chịu nổi nữa, cũng không biết làm sao để ổn hơn.
Đến hiện tại, em không nhìn ra được tương lai gần của mình sẽ ra sao, mọi thứ cứ mịt mờ mà trải qua từng ngày một. Em không muốn lấy chồng sinh con, không hề nghĩ tới chuyện yêu đương, chỉ muốn ở một mình. Việc gặp gỡ tiếp chuyện ai đó thật khó khăn và phiền phức. Em đã nhiều lần nghĩ tới chuyện đi tu haha, nhưng cũng nhiều lần nghĩ tới việc vài năm nữa, khi đã trả hết nợ cho bố mẹ, khi đã tích được 1 khoản nhỏ cho 2 ông bà để dành thì có lẽ em sẽ rời khỏi thế giới này. Thật ra 3 năm trước em đã đặt hạn cho thời gian "đi" của mình, nhưng năm nay gia đình nhiều chuyện quá, em thấy chẳng yên lòng. Có lẽ vài năm nữa, khi mọi chuyện ổn thoả, em sẽ không còn sống lay lắt như vậy mà có chốn về của riêng mình ☺️, nhưng hiện tại em muốn bò lên để hoàn thành nốt nhiệm vụ.
Chào bạn,
Tôi rất trân trọng việc bạn đã chọn chia sẻ những cảm xúc sâu kín và đầy khó nói này. Điều bạn đang trải qua không hề đơn giản, và chính việc bạn có thể mô tả được rõ ràng như vậy đã cho thấy bạn đang có sự tự nhận thức rất sâu sắc về nội tâm của mình – điều mà không phải ai cũng có thể làm được khi đang ở trong trạng thái mệt mỏi tinh thần.
🌱 Về mặt tâm lý học, những biểu hiện bạn đang mô tả là hoàn toàn có thể lý giải được:
✨ Vậy điều bạn đang cảm thấy không phải là “yếu đuối”, mà là hệ quả tự nhiên của việc cơ thể và tâm trí đang phản hồi lại áp lực kéo dài.
Điều đáng nói là: bạn vẫn đang hiện diện ở đây, vẫn đặt ra câu hỏi, và vẫn đang tìm hiểu – đó chính là dấu hiệu của năng lực phục hồi (resilience) trong bạn. Dù mỏng manh, nhưng nó vẫn đang tồn tại, và đó là một cơ sở rất quan trọng để hỗ trợ quá trình hồi phục tâm lý sau này.
🧩 Gợi mở một số giải pháp bước đầu để hỗ trợ điều tiết cảm xúc:
🌤 Thay vì hỏi: “Làm sao để kết thúc mọi thứ không đau đớn?” – hãy thử dịch lại thành: “Liệu có cách nào để sống mà ít đau hơn?”
Câu hỏi này mở ra cơ hội phục hồi. Và bạn – với sự thành thật trong cách chia sẻ – hoàn toàn có khả năng bắt đầu lại, theo cách bền vững hơn.
Bạn không cần vội tin vào hy vọng. Chỉ cần bạn cho phép mình được tạm dừng, được thở, và được tiếp tục hiện diện, từng ngày một.
Chăm sóc tinh thần không phải là xa xỉ – đó là một phần của sự sống.
Khi bạn đã đủ can đảm để viết ra, bạn cũng sẽ đủ khả năng để bắt đầu hồi phục – khi có đúng người đồng hành.
Trân trọng bạn,
Viện Tâm lý Sunnycare
Bạn nên tìm đến sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần để được đánh giá và hỗ trợ kịp thời. Họ có thể giúp bạn xác định nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, đưa ra các liệu pháp tâm lý phù hợp, và nếu cần thiết, kê đơn thuốc để điều chỉnh tâm trạng. Ngoài ra, bạn có thể thử một số biện pháp sau để cải thiện tình hình:
Chuyên mục liên quan