làm ơn mọi người có thể giúp e với được không ạ..
em năm nay 16 tuổi đang học lớp 10 tại một trường nội trú sau đây e muốn chia sẻ về vấn đề của e mặc dù bài khá dài ai đọc thì đọc không đọc thì cũng không sao ạ..
e rất áp lực khi bị bố mẹ ép buộc thi vào trường mà con không muốn vào..bây giờ thật hối hận khi vào được trường này.. không phải trách do trường hết cả chỉ do là e rất áp lực về bạn bè.. ở trường không dám nói chuyện với bất kỳ một ai và không dám cười nhiều,tính của e rất thân thiện khi quen được một bạn mới và đến hiện tại bạn đó mãi muốn gây những điều áp lực đến tinh thần của e.. các bạn luôn hùa nhau để ghét e mặc dù e chẳng làm gì..e bị blhđ từ năm c1 rất nhiều rất ám ảnh nhưng sau khi lên c2 c3 e không còn bị blhđ nữa mà lại bị blnt thôi..
e xin bố mẹ để chuyển trường để học gần hơn còn đây học ở xa và sức khỏe của em lúc nào cũng không ổn có vài tuần cứ về để đi khám, mà e cứ xin để chuyển trường thì bị bố trách là"ngu" "chỉ có thế thôi mà m lại muốn chuyển đi suy nghĩ m bị gì vậy? đầu óc có vấn đề hả con..v.v?".. không chỉ thế còn vấn đề rất ác ý dẫn e tới đường cùng chính là những bạn học cùng luôn xúc phạm và nói xấu đến e , mặc dù thấy e hay im lặng ít nói họ cô lập e và luôn đổ thừa cho e trong mọi việc là lỗi nào cũng do e,họ lôi ra vấn đề e bị bệnh để họ làm trò đùa để bắt nạt e,họ luôn không cho e một ngày nào yên ổn cả họ chỉ muốn em đi sang một nơi khác để bớt gặp một đứa nhát vừa tự kỷ như e..họ nói những câu khiến e nghe còn phải tự muốn làm hại đến bản thân mình..tối nào cũng phải rơi nước mắt vì luôn bị các bạn gây chuyện.. khiến e mãi thay đổi về tính cách, các bạn ác lắm.. trên đời e chưa gặp ai với cái thể loại như họ cả.. dù lời nói thôi cũng có thể giết mất 1 tính mạng người đấy?hồi c2 e luôn bình thường không bị tâm lý gì hết mà đến bây giờ e không biết thoát ra nơi bóng tối này bằng cách nào cả nhưng chỉ có cách là tự làm hại bản thân,e rất tủi thân lắm ạ.. vì không chịu đựng được,e luôn muốn có 1 câu động viên từ gia đình nhưng họ lại trách e phiền..e không biết tương lai sau này của e sẽ ra sao.. thường ăn xog ở đây rất đau dạ dày,bố mẹ cũng biết e bị dạ dày từ năm lớp 8 đến bây giờ còn nặng hơn mà s lại không cho chuyển đi? e cũng muốn sống hạnh phúc như bao người khác mà.. cuộc sống làm gì có ai hoàn hảo cả, nhưng e mãi ám ảnh bởi những lời nói và hành động của các bạn lắm e không biết phải sống sao cho vừa lòng thiên hạ đây..e muốn chuyển trường lắm vì không có nơi nào để chữa lành và không chịu đựng được..mọi người ơi làm sao để bố mẹ đồng ý cho chuyển trường đây ạ hiện tại tâm lý của e rất bất ổn.. ngày nào cũng luôn đều nghĩ đến về tiêu cực thì làm sao tiếp tục cố gắng để nỗ lực học được ạ. Đúng thế giới này phức tạp quá.. làm ơn xin mọi người hãy giúp e với và em xin cảm ơn mọi người đã đọc hết ạ !
Em cần tìm cách chia sẻ cảm xúc của mình với ai đó mà em tin tưởng, có thể là bạn bè, người thân hoặc một người lớn mà em cảm thấy thoải mái. Việc nói ra những gì em đang trải qua có thể giúp em cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu gia đình không quan tâm, em có thể tìm đến một người bạn hoặc một người thầy, cô giáo để tâm sự. Ngoài ra, em cũng nên chú ý đến sức khỏe tinh thần của mình. Hãy thử dành thời gian cho những hoạt động mà em yêu thích, như thể thao, nghệ thuật hoặc bất kỳ sở thích nào khác. Điều này không chỉ giúp em thư giãn mà còn có thể giúp em tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Nếu cảm giác chán nản kéo dài và ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của em, em nên xem xét việc tìm kiếm sự hỗ trợ từ chuyên gia tâm lý. Họ có thể giúp em hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình và tìm ra những cách hiệu quả để đối phó với áp lực. Cuối cùng, hãy nhớ rằng việc học là quan trọng, nhưng sức khỏe tinh thần cũng không kém phần quan trọng. Em không cần phải giả vờ ổn, hãy cho phép bản thân cảm nhận và tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần thiết. Em xứng đáng được hạnh phúc và có một tương lai tươi sáng.
Chuyên mục liên quan