Mình muốn rời khỏi thế giới này, rời khỏi gia đình mình được sinh ra

Mình năm nay 19 tuổi, năm 18 tuổi mình đã trải qua biến cố rất đau đớn. Mình vừa bước chân ra ngoài đã bị người ta lợi dụng, giai đoạn này mình rất áp lực và nghe lời những người đó mình đã bỏ nhà ra đi, 4 tháng sau thì bị tai nạn và mình bỏ học ngang giữa chừng. Sau khi bị tai nạn những người lợi dụng mình trong đó vẫn đến chăm sóc cho mình nhưng mình cảm nhận họ luôn có sự tính toán với mình và rồi họ đã rời bỏ mình. Mình thật sự đã rất sụp đổ tuy mình đã vượt qua nhưng nỗi đau vẫn còn nhói trong tim. Người thân mình rất ghét mình, họ đã khinh thường mình từ nhỏ, họ ghét bố mình vì hay rượu chè làm khổ vợ, làng xóm. Nên chỉ cần mình đi sai 1 bước năm 18 tuổi đó họ đã ghet mình ra mặt hơn. Sau khi lành bệnh mình đã quay về nhà, xin đi học lại. Mình cố gắng học tập nhưng điểm vẫn không cao như kì vọng, tuy nhiên mình vẫn nhận được học bổng. Mình phải tự lo học phí và đến bây giờ mình vẫn nợ học phí kì 1 của trường. Mình đi làm thêm phục vụ, tuy nhiệt tình nhưng vẫn làm sai và bị chửi, mình vẫn chịu, nhưng đến 1 lúc mình ko chịu được nữa mình đã quyết định nghỉ làm trong ngày hôm nay. Mình đã chia sẻ với mẹ mình, nhưng chưa nói hết câu mẹ mình đã mắng mình và trách móc mình. Dù mẹ đã nuôi mình lớn, ăn học đầy đủ nhưng mẹ vẫn luôn có định kiến về mình, luôn dè chừng vì sợ mình giống bố mình, luôn trách mình trước khi trách người ngoài. Dù mình làm cách nào cũng ko thay đổi được suy nghĩ của bà. Mình cảm thấy chán ghét với cuộc sống này. Mình không yêu quý mẹ mình như bao đứa trẻ khác, từ nhỏ đến lớn mình chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình, nhiều khi mình còn thấy ghét mẹ mình. Mình cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Mình đã bị gieo tư tưởng về sự mặc cảm, tự chê bai chính mình từ mẹ mình từ khi còn nhỏ-người luôn chê trách và có thành kiến với mình. 19 năm rồi mình tự hỏi mẹ mình thương mình được bao nhiêu lần. Lời nói mẹ mình rất cay nghiệt và độc hại khiến mình vừa tự ti vừa tức giân, mình gào thét cãi lại và sau đó mình lại tự dằn vặt, còn mẹ mình thì càng có lí do để ghét mình và trù yểm cuộc đời mình. Mình không thể sống nổi nữa, mình đã mất mqh bạn bè, gia đình. mình cô đơn trong chính xã hội này. Mình đã nghĩ đến việc tự tử, nhưng lại sợ tự tử. Mình quá mệt mỏi với sự lơ lửng này. Mình nên làm sao đây??

Thích
Chia sẻ
Lưu
Bình luận
29

Bài viết tương tự

0 bình luận

Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!