Em năm nay 14 tuổi đang học lớp 9 cũng là cuối cấp nhưng mà mình áp lực về việc ngày nào cũng đến trường, đến lớp vì 1 phần mình có thành tích học
... Xem thêmWhy do I exsit
Mẫu giáo, không ai chơi cùng mình
Tiểu học, mình chỉ có 1 bạn thôi, tuy có bạn nhưng mình luôn thấy cô đơn, cả lớp cô lập, đặt nickname xấu cho mình nhưng thay vì nói cho bố mẹ, mình chịu đựng, dù thương các sinh vật khác vì bị làm t.h.ị.t nhưng mình không "tiêu thụ thực phẩm chay bằng miệng" nên càng thấy tội lỗi, thương tụi nó hơn (mình tự nghĩ chúng nó không làm gì mình thì sao mình phải hại chúng). Mình lười đánh răng, gội đầu, học... Lớp 5 bạn bán cho mình 1 thứ 120k, lúc sau mình mới để ý ở ngoài 20k
Trung học, bạn duy nhất chuyển trường. Mình thấy nghe thấy tiếng 1 bạn chó đang hét trên đường đi học, mình thương quá nên "tiêu thụ thực phẩm chay bằng miệng", mình có 4 bạn mới, không ai đánh mình nữa, mình có cảm giác cả lớp cứ nhìn mình. Lớp 7 - 8, sống ở quê lần đầu được lên nhà sách trên phố nên mình thích lắm, mình chọn đúng quyển về autism, giống lắm: nói chuyện 1 mình, nói chuyện với đồ vật, , thích ở 1 mình, ít nói... mình tìm hiểu nhiều hơn và tìm được nhiều chứng khác thấy giống mình: OCD, DID, bipolar disoder, pareidolia, Algiophobia, depression, concerned... ( có thể từng có hoặc đang có ) mình lỡ để lộ tin này với cả nhà, họ nói cho hàng xóm họ hàng, trường mình học, mình không muốn đên trường nữa
Tiểu học đến trung học, Mình nhớ lại lúc bình thường nhìn thì hiền nhưng lúc bị trọc tức thì rất kinh khủng
Quê của mình vẫn còn dùng bạo lực dạy con nên bố mẹ ông bà đánh mình thì cũng khó tránh khỏi nhưng lạ là sau vài lần bị đánh, mình càng ngày sợ ông bà, bác đến 1 ngày thấy họ thì trốn
Tự trách mình quá thụ động, hướng nội, hướng ngoại không đúng lúc, tay lúc nào cũng nhanh hơn não, viết đến chai tay từ lớp1 rồi mà vẫn chưa học giỏi :(. Giá như bố mẹ mình chưa từng sản xuất ra mình thì chuyện này đã không xảy ra, giá như mình ăn chay sớm hơn thì body của mình đã không biến đổi, các sinh vật khác đã ít bị vào nồi hơn :(. Có lần mình đi thang máy, mẹ đòi đi cùng nhưng mình đòi đi 1 mình thế là mẹ gọi bố đến, mình chưa xong nên muốn ở lại, bố đánh vào đầu mình, mình có cảm giác như sắp ngất, mình tiết nước mắt, mình vẫn không chịu về, bố mẹ khéo mình về, mình tiết nước mắt nhiều hơn, đến nhà, mình tạo tiếng động lớn bằng cách rung thanh quản, tiết nước mắt cả đêm. Lần khác bố mẹ lừa mình đến bệnh viện t.â.m t.h.ầ.n. Sau 2 lần đó mình muốn moi nội tạng của bố mẹ ra, cứ nghĩ đến bố mẹ là mình lại tức, lúc gặp thì càng tức hơn, tuy nhiên mình không muốn làm họ đau. Cả bác mình nữa, cũng kể những thứ mình không muốn ai biết cho người khác
Mình đã tìm đến 2 chuyên gia tâm lý nhưng bố, mẹ mình nói bí mật của mình cho 1 chuyên gia, lúc này 1 người thì không trả lời, 1 người thì chặn mình còn mình thì không đủ tiền để tìm ai khác, sau đó mình bắt đầu nói nhiều từ vô nghĩa nhưng mình không kiểm soát được, càng ngày mình càng nói nhiều hơn
Bây giờ mình muốn biến mất hoặc qua đời hoặc sống 1 mình 1 thế giới theo đúng nghĩa đen T^T Có nên quên đi kí ức này không? Có nên tha cho bạn ấy không? Ai đó hoặc bất kì kiếp sau cua mình lại như thế nữa thì sao? Nếu tha thì mình chỉ xin 1 cách linh hồn biến mất mãi mãi để kiếp sau không phải reincarnate 1 lần nào nữa có được không? có phải tại mình không? Mình sợ lại bị thao túng lần nữa
2 bình luận
Mới nhất
Chào em,
SUNNYCARE rất tiếc khi nghe về những gì bạn đang trải qua. Những cảm xúc mà bạn đang cảm nhận thật sự rất nặng nề và khó khăn. Dưới đây là một số điều mà bạn có thể cân nhắc:
1. Tìm kiếm sự hỗ trợ
- Chuyên gia tâm lý: Mặc dù bạn đã gặp khó khăn với một số chuyên gia, nhưng vẫn có nhiều người khác có thể giúp đỡ bạn. Hãy tìm một người mà bạn cảm thấy thoải mái khi chia sẻ.
- Nhóm hỗ trợ: Có thể tìm đến các nhóm hỗ trợ trực tuyến hoặc tại địa phương, nơi bạn có thể chia sẻ và lắng nghe những câu chuyện của người khác.
2. Chia sẻ cảm xúc
- Viết ra những gì bạn đang cảm thấy có thể giúp bạn giải tỏa. Dù là nhật ký hay thư gửi cho chính mình, việc này có thể giúp bạn hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình.
3. Thực hành tự chăm sóc
- Dành thời gian cho những hoạt động mà bạn thích, như đọc sách, vẽ tranh, hay đi dạo. Những điều này có thể giúp bạn tìm thấy niềm vui nhỏ trong cuộc sống.
4. Học cách tha thứ
- Tha thứ cho bản thân và cho những người đã làm bạn tổn thương là một bước quan trọng. Điều này không có nghĩa là bạn quên đi những gì đã xảy ra, mà là bạn chọn không để nó kiểm soát cuộc sống của bạn nữa.
5. Sống trong hiện tại
- Cố gắng tập trung vào những gì bạn có thể làm trong hiện tại, thay vì lo lắng về quá khứ hay tương lai. Thiền hoặc các bài tập hít thở có thể giúp bạn bình tĩnh hơn.
6. Tìm kiếm niềm tin vào tương lai
- Hãy nhớ rằng cuộc sống có thể thay đổi và có những điều tốt đẹp đang chờ đợi bạn. Dù hiện tại có khó khăn, bạn vẫn có thể tìm thấy những điều tích cực trong tương lai.
Nếu bạn cảm thấy quá tải, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ ngay lập tức. Bạn không đơn độc, và có rất nhiều người sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ bạn. Chúc bạn sức khỏe và bình an!
Chuyên gia tâm lý SUNNYCARE - Trần Thiện
Xin chào! Cảm ơn bạn đã quan tâm và đặt câu hỏi.
Xin lỗi, bạn có thể vui lòng cung cấp thêm thông tin hoặc giải thích rõ hơn về câu hỏi của mình được không? Tôi sẽ cố gắng trả lời một cách chi tiết nhất có thể sau khi hiểu rõ hơn câu hỏi của bạn.
Cám ơn bạn.
Chuyên mục liên quan