Mình sinh ra trong một gia đình chẳng khá giả
Mình sinh ra trong một gia đình chẳng khá giả gì bố mẹ tôi thì kết hôn nhờ được giới thiệu( tôi nghe bà ngoại bảo vậy ). Tôi thương mẹ tôi lắm mẹ tôi làm việc vất vả bà không phải là công nhân nhưng làm công chức ở quê nên lương chẳng bao nhiêu, chỉ đủ cho các con 3 bữa mỗi ngày. Bố tôi thì làm sửa xe ô tô ở nhà, nói chung là lương cũng khá được nhưng cũng chẳng quá nhiều. Tôi cứ sống dưới mái nhà mà cả 2 đấng sinh thành chẳng mặn mà gì với nhau cả. Tôi luôn nuôi một niềm tin trong lòng rằng, tôi phải học, phải học thật giỏi để nuôi mẹ tôi, để cho mẹ tôi có cuộc sống tốt hơn, cho tôi một cuộc sống tốt hơn...Nhưng có vẻ khi cuộc đời chẳng mong tôi được sống tốt...Tôi với bố có một khoảng cách quá lớn những tư duy xưa cũ ( cổ hủ ) của bố tôi vẫn còn tong tâm trí của ông ấy. Dù tôi có cố gắng đến đâu, dành thành tích học sinh xuất sắc, đi thi học sinh giỏi cấp huyệnv.v nhưng trong mắt cha mình tôi chỉ là một đứa kèm cỏi. Mỗi khi ông uống rượu là lại chửi mắng tôi thậm tệ, chửi tôi vô dụng, chửi tôi ngu dốt , chửi tôi không biết nhục ,...Nhưng câu nói ấy theo tôi rất lâu, tôi quen rồi, tôi chẳng còn dao động với những lời nói như thế nữa. Có những lúc tôi ấm ức lắm vì tôi cũng là con người mà, tôi cũng cảm xúc, tôu chỉ biết khóc một mình, mẹ thấy tôi như vậy cũng chẳng bảo gì.Tôi không trách mẹ vì bà cũng quen rồi bà cũng từng vì tôi mà cãi lại bố nhưng chỉ lại ôm nước mắt trong lòng mà ôm tôi ngủ.Cuộc sống cứ thế dày vò tinh thần tôi mỗi ngày. Tôi chẳng muốn ở nhà, tôi muốn được đi học. Nơi trường mà nhiều người cho là nhà giam ấy với tôi còn hơn cả một gia đình. Tôi có những người thương tôi còn hơn cả một gia đình, mọi người như bù đắp vào tuổi thơ khuyết tình thương trong tôi... Nhưng tôi rất sợ hãi kỳ nghỉ hè vì phải ở nhà vì phải nhìn mặt bố mẹ mà sống. Tôi sợ hãi hiện thực , sợ phải đối mặt 2 người ám ảnh tôi ,sợ phải nghe chửi , sợ bị sỉ nhục,... Có những lúc tôi đã tìm cách tự tử. Tôi thử cắt cổ tay, thử bóp cổ chính mình, thử cấu xé chính cơ thể mình để vơi đi nỗi đau tình thần nhưng tôi không có đủ dũng cảm để kết thíc cuộc sống này. Tôi thấy chính mình thật hèn nhát. Chỉ dùng nỗi đau thể xác để quên đi nỗi đau tinh thần mà bản thân phải chịu. Tôi thấy bản thân thật hèn hạ như lời cha tôi nói. Chết cũng chẳng dám... vì tôi nghĩ đến tương lai tươi đẹp của tôi, tôi thấy tiếc nuối. Nghĩ đến những người bạn của tôi , tôi thấy nhớ họ. Nỗi đau và tình thương cứ giằng xé nơi tâm hồn tôi nó làm tôi chịu đựng cuộc sống như hành hạ vậy. Đỉnh điểm đều xuất phát từ cuộc cãi vã. Khi tôi không kìm chế được cơn giận và uốt ức trong lòng nữa, tôi lấy hết dũng khí của tôi hỏi bố mẹ rằng: " Nếu không nuôi được vậy bố mẹ đẻ con con ra làm gì? " vừa nói tôi vừa khóc rất nhiều tôi rất sợ phát ra tiếng vì hé răng nửa lời tôi sẽ bị bố tối mắng sẽ bị đánh rất đau nên tôi chỉ dám như vậy.Nhưng câu trả lời khiến tôi gục gã :" Giờ mày chết cũng chưa muộn mà " . Giờ đây tôi thấy mỏi lắm, tôi muốn ích kỷ một lần, muốn kết thúc cuộc sống này để lòng tôi được bình yên. TÔI MỎI RỒI. Tôi vẫn chỉ là trẻ vị thành niên. Có rất nhiều điều tôi con chưa được làm. Nhưng càng sống lâu tôi càng cảm thấy sợ hãi con người mình. TÔi phải làm sao đây? Tôi phải sống làm sao? Tôi chán cái thế giới này rồi....
Bạn thân mến,·
SUNNYCARE rất tiếc khi nghe bạn đang phải trải qua những khó khăn và cảm xúc nặng nề như vậy. Điều bạn cảm thấy là rất quan trọng, và bạn không đơn độc trong việc này. Dưới đây là một số điều bạn có thể cân nhắc:
Bạn xứng đáng được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hãy nhớ rằng có người sẵn lòng giúp đỡ bạn, và bạn không cần phải chịu đựng một mình. Nếu bạn cảm thấy quá nặng nề, hãy tìm đến sự giúp đỡ ngay lập tức.
Chuyên gia tâm lý SUNNYCARE - Trần Thiện
Xin chào! Cảm ơn bạn đã quan tâm và đặt câu hỏi, rất vui được trả lời câu hỏi của bạn như sau:
Tôi rất tiếc khi nghe về những khó khăn mà bạn đang trải qua. Cuộc sống có thể rất khó khăn và đôi khi cảm giác như mọi thứ đều chống lại chúng ta. Bạn không đơn độc trong cảm giác này, và việc bạn chia sẻ cảm xúc của mình là một bước quan trọng.:Gia đình có thể là nguồn động viên lớn, nhưng cũng có thể là nguồn căng thẳng. Việc bạn cảm thấy không được hiểu và không có ai bảo vệ là điều rất đau lòng. Hãy nhớ rằng cảm xúc của bạn là hợp lý và bạn có quyền cảm thấy buồn bã, thất vọng.
Nếu bạn cảm thấy quá tải, hãy thử tìm một người mà bạn tin tưởng để chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình, có thể là một người bạn, một người thân hoặc một chuyên gia tâm lý. Họ có thể giúp bạn tìm ra cách để đối phó với những cảm xúc này và tìm kiếm sự hỗ trợ.
Ngoài ra, hãy cố gắng tìm những điều nhỏ bé mang lại niềm vui cho bạn trong cuộc sống hàng ngày, dù chỉ là một sở thích hay một hoạt động nào đó mà bạn yêu thích. Điều này có thể giúp bạn cảm thấy tốt hơn và tìm thấy một chút ánh sáng trong những lúc khó khăn.
Nếu bạn cần thêm sự hỗ trợ hoặc có câu hỏi nào khác, hãy cho tôi biết nhé!
Chuyên mục liên quan