em có nên tự tử không ạ? em mới lớp 8 nhưng đi học cũng bị bạn bè trêu và bạo lực ngôn ngữ rồi bị xa lánh.Nếu được thì cho em xin các cách tự tử mà
... Xem thêmMik có nên tự thử
Em mới lớp 3 nhưng những áp lực gia đình khiến em nghĩ đến tự tử rất nhiều lần em ko biết có nên tự tử ko cuộc sống bất công quá
Em chán cuộc sống này rồi
2 bình luận
Mới nhất
Cảm ơn em, Ý.
Việc em viết ra được những điều như thế này – không dễ chút nào. Điều đó cho thấy em không hề yếu đuối, mà là một người đang gồng gánh quá nhiều trong lòng, và cần một lối để thở.
Em mới 9 tuổi – cái tuổi đáng ra nên được vui chơi, được ôm ấp, được nói ra nỗi buồn rồi được xoa dịu.
Nhưng thay vào đó, em lại phải lớn lên quá nhanh trong những áp lực không tên, phải giữ nỗi buồn cho riêng mình, phải khóc ở một nơi không ai thấy.
Và điều đó thật không công bằng.
🌧 Em hỏi: “Em có nên tự tử không?”
Câu hỏi ấy không cần được trả lời vội.
Nhưng Sunnycare muốn gợi mở một điều:
Nếu em ra đi, mọi thứ em đang chịu đựng sẽ dừng lại – nhưng mọi điều em có thể trở thành cũng sẽ dừng lại.
Có bao giờ em tự hỏi:
🌱 Và nếu chưa làm được gì cả… thì em vẫn có thể làm một điều nhỏ: chọn tạm hoãn cái kết.
Không phải để ai vui, mà là để chính em có thêm một chút thời gian – cho những điều em chưa thử, chưa nhận được, chưa hiểu hết về chính mình.
💡 Em có thể thử 1-1-1:
Đây là một cách nhẹ nhàng để em bắt đầu lại – không vì ép buộc, mà để giúp lòng mình bớt nặng hơn mỗi ngày một chút.
1 phút im lặng mỗi ngày để lắng nghe thật kỹ mình đang buồn điều gì. Không cần trả lời, chỉ cần nhận biết.
1 điều nhỏ xíu mỗi ngày để chăm sóc chính mình: uống một cốc nước lạnh, vuốt nhẹ bàn tay, ôm gối thật chặt.
1 người mà em từng thấy dễ chịu khi ở cạnh. Em không cần kể hết, chỉ cần nói với họ một câu: "Dạo này con buồn nhiều lắm."
Em cũng có thể gọi đến tổng đài bảo vệ trẻ em miễn phí 111 để được hỗ trợ em nhé.
Có thể họ sẽ hiểu, hoặc chưa hiểu, nhưng đó là một cánh cửa em đang thử mở.
👉 Em không cần nghĩ cho cả tương lai. Chỉ cần nghĩ cho ngày hôm nay thôi.
Nếu hôm nay em còn thở, còn cảm thấy một chút gì đó – dù rất nhỏ – thì đó là tín hiệu rằng em vẫn còn cơ hội để viết tiếp một đoạn khác.
Không cần vội. Không cần giống ai.
Chỉ cần em không bỏ rơi chính mình.
Thay vì kết thúc, hãy thử tạm dừng – và quan sát xem điều gì có thể đổi khác nếu em nhìn mình bằng một ánh mắt dịu dàng hơn một chút.
Em xứng đáng với điều đó.
Và chính em là người duy nhất có thể chọn:
Tiếp tục – không để chịu đựng, mà để hiểu rõ hơn về điều khiến mình còn đang sống.
Hãy nhớ rằng có nhiều cách để giải quyết vấn đề mà không phải là tự tử. Em có thể tìm kiếm sự hỗ trợ từ các chuyên gia tâm lý, họ có thể giúp em hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình và tìm ra cách để cải thiện tình hình. Cuộc sống có thể thay đổi và tốt đẹp hơn nếu em dám đối mặt với những khó khăn. Em xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa.
Chuyên mục liên quan