Em năm nay 14 tuổi đang học lớp 9 cũng là cuối cấp nhưng mà mình áp lực về việc ngày nào cũng đến trường, đến lớp vì 1 phần mình có thành tích học
... Xem thêmMâu thuẫn gia đình
Tôi năm nay 21 tuổi. Lúc nhỏ nhà tôi rất nghèo, thiếu ăn thiếu mặc. Đến khi đi học thì lúc nào cũng bị bạn bè ăn hiếp, cô lập. Tôi chỉ có một mặt trời duy nhất để hướng đến là gia đình tôi. Vậy mà, từ nhỏ đến lớn, ngoài việc thường xuyên chứng kiến những trận cãi vả ầm ỉ của cha mẹ, thì tôi phải đối mặt với những lời gắt gỏng từ mẹ tôi. Tôi biết, lúc nhỏ mẹ đánh tôi nhiều là do tôi lì, phần nữa là do nhà nghèo, mẹ phải làm nhiều việc nên có hơi cáu gắt. Nhưng ngày một lớn lên, xung đột giữa tôi và mẹ ngày càng nhiều. Những lần cãi vả của tôi và mẹ chỉ bắt nguồn từ những điều hết sức cỏn con. Lần đầu tiên tôi và mẹ chiến tranh lạnh là từ năm lớp 6, cứ thế liên tục đến tận bây giờ. Những lúc tôi giải bày tâm tư của tôi ra để mẹ có thể hiểu tôi hơn, thì mẹ tôi lại càng giận dữ hơn, cho rằng tôi đang dạy đời bà ấy. Và trong những cuộc cãi vả, mẹ tôi chỉ nhớ những lời người khác nói mà k bao giờ nhớ rằng bà ấy đã chì chiết người khác như thế nào. Mẹ tôi đã từng tuyên bố không có đứa con gái như tôi. Cách đây vài ngày, tôi và mẹ lại cãi nhau. Mẹ tôi còn nói rằng "sau này t chết m cũng đừng để tang t". Mẹ tôi đâu biết được rằng, khi bà ấy thốt ra câu ấy, tim tôi như chết lặng. Có lẽ tâm hồn tôi đã thực sự chết rồi. Chết từ rất lâu rồi. Và chính bà ấy đã giết chết tâm hồn tôi. Tôi thương cha mẹ tôi lắm. Nhưng sao họ nỡ làm vậy với tôi. Sự khoan dung của họ dành cho tôi luôn đắt đỏ. Do học xa nên mấy ngày hôm nay tôi k còn về nhà và liên lạc với gia đình nữa. Giờ đây tôi như đang rơi vào trầm cảm. Tôi phải làm sao đây!
3 bình luận
Mới nhất
Chà, bạn đã 21 tuổi, gia cảnh khó khăn, ba mẹ vất vả nên thường gắt gỏng, bạn thì có vẻ ko cảm thông thấu hiểu giúp đỡ được gì cho cha mẹ, những lời giận giữ của cha mẹ thường chỉ nói qua lúc ấy là xong cha mẹ chẳng để trong lòng vì bạn là con của họ, họ vẫn nuôi nắng chăm sóc bạn, lo cho bạn tiền ăn tiền học. Vậy mà bản thân bạn lại để tâm từng lời trách mắng của cha mẹ. Bạn bảo thương cha mẹ nhưng bạn đã thực sự có hành động nào chứng tỏ bạn thương chưa ví dụ giúp cha mẹ làm việc nhà, lo học hành chăm chỉ để cha mẹ ko phiền lòng, hay là gọi điện hỏi thăm cha mẹ có khỏe ko,...
Lời khuyên của mình là hãy xem xét lại bản thân bạn trước nhé. 21 tuổi cũng nên trưởng thành rồi...
Trầm cảm có thể xuất hiện khi bạn cảm thấy không có ai để chia sẻ, và những cảm xúc tiêu cực tích tụ theo thời gian. Việc bạn không về nhà có thể là một cách để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương thêm, nhưng cũng có thể khiến bạn cảm thấy cô lập hơn. Tôi khuyên bạn nên tìm kiếm sự hỗ trợ từ các chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần. Họ có thể giúp bạn hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình và cung cấp các phương pháp điều trị hiệu quả. Tham gia vào các nhóm hỗ trợ hoặc tìm kiếm những người bạn có thể chia sẻ cũng là một cách tốt để giảm bớt cảm giác cô đơn. Hãy nhớ rằng bạn không đơn độc trong cuộc chiến này, và có những người sẵn sàng giúp đỡ bạn. Việc tìm kiếm sự hỗ trợ là một bước quan trọng để cải thiện tình trạng của bạn.
Chuyên mục liên quan