Em năm nay 25t trước đây em đã có thời gian qhtd với nhiều ng để quên đi nyc và liên tục em muốn có người ở cạnh và e có quen 1 người mới nhưng ko
... Xem thêmliệu môi trường sống trong trường học có thực sự vui?
Trong 4 năm học cấp 2 của mình, mình đã thực sự phải chịu đựng những thứ tệ nạn mà đến cả bản thân mình đã không muốn nó đến. Kể đến là về lớp học, lớp mình có 40 học sinh, trong số đó mình đã quen được một bạn nam khá thân thiện từ hồi năm lớp 6, vì trong lớp, đó là người bạn đầu tiên mình rất quý nên mình chẳng có lí gì mình lại ghét một người như thế cả. Và cứ dần dần mình quen được nhiều người bạn hơn, và cứ thế mà từ từ quen dần từng người trong lớp. Điều tuyệt vời vào năm cấp 2 của mình chính là 2 năm học lớp 6 và 7, bởi 2 năm đó là thời điểm lớp mình rất hòa đồng (ngoại trừ những người có tiếng quậy phá trong lớp) đến năm lớp 7, mọi thứ vẫn vậy, vui tươi, mình lúc đó cứ buông xuôi mọi sự tiêu cực mình đang có. Cứ ngỡ bản thân sẽ chẳng còn tiêu cực nào nữa nhưng rồi, đến 2 năm còn lại của thời cấp 2, nó hẳn là ác mộng của mình mà đến mình chẳng thể tin là nó xảy đến với mình. Vào năm lớp 8, mọi thứ ban đầu vẫn bình thường nhưng càng về sau, mọi thứ đều trở nên tồi tệ, người bạn nam kia đã làm mình mất niềm tin về bạn ấy, người bạn mình quý nhất đã khiến mình phải tuyệt vọng đến nhường nào. Lúc đấy mình như suy sụp khi mình thấy sự giả tạo của các bạn trong lớp dần lộ ra, chẳng ai tôn trọng về lời nói của mình, chẳng ai tôn trọng về ý kiến của mình. Và tệ nhất mình cũng bị nhóm mang tiếng quậy phá trong lớp để ý đến, họ lôi bản thân mình vào những trò nói đùa một cách khó chịu. Không chỉ ngang vậy, tổ trưởng cũ của mình từng nói oan rằng mình cướp cục tẩy của bạn nam mà mình quý, mình giận lắm nhưng chẳng thể nói. Bản thân mình lúc đó đã thực sự sụp đổ, bản thân không còn đứng vững, và thế mình đã gắn liền với sự cô đơn một cách vô hình. Đến năm lớp chính, mọi thứ vẫn vậy, vẫn tệ nạn, người bạn nam mình quý nhất bây giờ mình cảm thấy bạn ấy không xứng để mình quý mến. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn cứ lặp lại như năm lớp 8, tin thần mình dường như đã sụp đổ hoàn toàn, mình như một kẻ câm lặng, rồi dần dần vô hình trong lớp học đã từng vui vẻ và hòa đồng như thế nào. Mình đã thề rằng nếu cái lớp kia mà tổ chức họp lớp thì chắc rằng mình chẳng bao giờ đi đâu, nói thẳng ra lớp như cứt. Cho đến bây giờ mình vẫn đang trong tuyệt vọng, nhiều lúc muốn chết quách đi cho xong nhưng vì gia đình, và ước mơ nên mình cứ chịu đựng cho qua, qua được ngày nào thì hay ngày đó. Cảm ơn các bạn đã xem bài viết này, chỉ cần đọc thôi là mình đã hạnh phúc lắm rồi, mình không cần những lời an ủi của các bạn đâu, chỉ cần đọc bài viết là mình cảm thấy các bạn đang an ủi mình rồi. Mình cảm ơn nhiều lắm...
0 bình luận
Mới nhất