Không rõ
Em là một học sinh, và em thật sự đang cảm thấy rất mệt mỏi với chính bản thân mình.
Em thường xuyên bị mất bình tĩnh khi phải đứng trước lớp, nói chuyện với người khác, hay chỉ đơn giản là lúc có ai nhìn em quá lâu. Dù em học, em hiểu bài, nhưng đến lúc cần thể hiện thì đầu óc em trống rỗng, tay run, lời nói vấp, ghi sai những chỗ không đáng sai.
Điều khiến em kiệt sức là: em biết mình có cố gắng, nhưng em luôn cảm thấy chưa đủ. Em lúc nào cũng tự đặt ra kỳ vọng cao, rồi tự so sánh với người khác, rồi lại tự trách mình vì đã không làm tốt.
Em rất dễ buồn, và hay bị ám ảnh bởi những lỗi nhỏ, bởi ánh mắt, thái độ, hay lời góp ý từ người khác. Em cứ nghĩ đi nghĩ lại về những chuyện đó, cảm giác như bản thân quá tệ, quá vô dụng. Có những lúc cảm xúc tiêu cực trong em dồn nén đến mức chỉ muốn biến mất, hoặc tự làm đau để giải thoát.
Em không chia sẻ được với nhiều người, bởi vì em là người hướng nội và rất khó trong giao tiếp. Em không hiểu vì sao người khác có thể dễ dàng bắt chuyện, làm quen, còn em thì luôn cảm thấy gượng gạo và sượng sùng. Em đã thử cởi mở hơn, nhưng càng cố lại càng thấy không tự nhiên. Lâu dần, em hình thành thói quen né tránh xã hội, tránh tiếp xúc, và điều đó khiến em lại càng cô lập hơn.
Có những hôm em chỉ ngồi một mình và cảm thấy bản thân như một người lạc lõng, khó hòa hợp với mọi người.
Cảm xúc của em thay đổi thất thường, có lúc vui, nhưng rồi chỉ cần một điều nhỏ cũng có thể khiến em rơi xuống rất nhanh. Và những cảm xúc tiêu cực đó cứ nằm trong lòng em rất lâu – không ai thấy, không ai hiểu, nhưng em thì lúc nào cũng thấy nặng.
Em không rõ mình bị gì, nhưng em chỉ muốn ai đó hiểu được rằng em đang rất mệt. Không phải là lười, không phải là bốc đồng – mà là em đang gồng lên từng chút một để không gục ngã, và em đã mệt thật sự.
Mọi người ai từng trải qua cho em lời khuyên và cách khắc phục với ạ
Có thể em thiếu tự tin thôi. Đừng nghĩ là bản thân em vô dụng, em không vô dụng. Hãy tập tin tưởng vào những điều mà em muốn chia sẻ. Điều này sẽ giúp em tự tin hơn nhiều.
Em không "vô dụng" – em đang mệt
Mến chào em,
Sunnycare lắng nghe và cảm nhận được sự kiệt sức, nặng nề trong lòng mà em đang trải qua. Việc em có thể viết ra những điều này đã là một bước rất dũng cảm, chứng tỏ em thật sự mong muốn được thấu hiểu và tìm một lối đi nhẹ nhàng hơn cho chính mình.
🌿 Sunnycare ghi nhận những điểm tích cực ở em:
🌿 Một số gợi mở giải pháp em có thể tham khảo:
1. Giảm áp lực từ kỳ vọng bản thân
2. Thực hành hít thở và thư giãn trước tình huống căng thẳng
3. Xây dựng “nhật ký sự thật”
4. Tìm người tin tưởng để chia sẻ
5. Thực hành những hoạt động nhẹ nhàng
6. Tìm sự hỗ trợ chuyên môn nếu có thể
💡 Em không vô dụng, em đang phải chiến đấu với một gánh nặng tâm lý lớn – và việc em còn ở đây, viết ra những điều này, chứng tỏ em rất kiên cường.
✨ Sunnycare muốn gửi em một thông điệp:
“Không cần phải hoàn hảo để được yêu thương và công nhận. Giá trị của em không nằm ở việc em có làm tốt trước đám đông hay không, mà ở chính việc em là một con người xứng đáng được tôn trọng, được sống nhẹ nhõm và được hạnh phúc.”
Chúc em sớm tìm lại niềm tin vào bản thân, bước từng bước nhỏ nhưng vững vàng để thoát khỏi cảm giác lạc lõng này.
Thân mến,
Viện Tâm lý Sunnycare
cần hỗ trợ gì cứ click vào đây nhé https://lp.hellobacsi.com/6854e7531e87b40012b55b53
lp.hellobacsi.com
Quan điểm nhận thức của tôi, dài xíu nhưng thử đọc nhá
Tôi cũng giống b đấy
Vấn đề sợ ánh nhìn...j đó là do bạn tự ti cái j đó về mình vd như thấy mình xấu, học dốt.. hoặc bạn đang quá coi trọng mình, hiệu ứng cho mình là trung tâm ấy mà
Lý do nữa là do ko giao du tiếp xúc với mọi người trong thời gian dài + việc bạn xem điện thoại nhiều + ko có tài cán gì hoặc dù có cũng ko nổi trội so vs những người xung quanh
Tôi nghĩ cách khắc phục là b hãy ẩn mình đi rồi học thật giỏi một cái gì đó
Và cùng lúc đó thì học đánh trống đi ( nghe nói nghe tiếng trống sẽ rèn ra sự mạnh dạn dũng cảm) + tắm nắng sản sinh ra tích cực sao ấy. Vì dũng cảm mới dám thể hiện tài của mình
À thêm cả ngoại hình nữa, bạn chăm chút cho ngoại hình ưa nhìn nên nhé( ăn mặc gọn gàng quần áo giày dép sạch sẽ, tóc thơm, răng trắng miệng ko hôi ấy, cơ thể ko quá béo gầy và ko hôi)
Sau khi có tài+dũng cảm +ưa nhìn=> khi đó ai cũng ko dám coi khinh bạn, dù có cũng ít, họ xem trọng bạn hơn, tự bạn cũng sẽ tự tin lên
Cách thứ 2 để thay đổi chứng sợ xã hội là: Bạn cứ đâm đâu vào chỗ nào đông người khiến bạn phải nói chuyện suốt ngày sau đó tự nhiên bạn cũng ko sợ ánh nhìn nữa thôi. Bản năng của con người là thích nghi đó, trước lạ sau quen. Nói vậy ko có nghĩa là bảo bạn lao vào mấy thằng côn đồ để tiếp xúc.Tôi cũng chưa rõ phải mở rộng mối quan hệ như thế nào. Chỉ hiểu cứ học giỏi 1 cái j đó đi xong đi bắt chuyện thì ai cũng tiếp thôi. Mình phải có tài người khác mới muốn làm bạn vs mình chứ( trừ tình bạn chơi vs nhau từ bé thì ko nói). Nếu được thì thử tham gia tình nguyện viên gì đó xem hoặc đi bán hàng ở những tiệm trà sữa chẳng hạn. Tất nhiên bạn phải lựa chọn thông minh chơi/ tiếp xúc vs những loại người nào là tốt cho mình.
Chốt lại bạn phải giỏi 1 cái gì đó và dám thể hiện ra sau đó mới tiếp xúc giao du nhiều loại người tự nhiên bạn sẽ tự tin và cuốn hút lên thôi
T cũng giống bạn đó, dù nhận ra vấn đề ở đâu nhưng tôi vẫn chưa thay đổi được gì
Nhưng những gì tôi nói là do tôi học hỏi từ ngkhac đấy
mình nghĩ bạn đang bị chứng rối loạn lo âu, bạn cần tập bình tĩnh trc mọi vấn đề, dành thgian cho bản thân nghỉ ngơi thư giãn nhiều hơn nhé
tôi k biết tại sao e lại dẫn tới tình trạng này do tự phát hay do gia đình nhưng nhưng mà e hãy tự nhìn nhận lại bản thân trước nhìn xem e mong muốn bản thân như nào và hiện tại bản thân ra sao từ đó định hướng lại chính mình còn nếu e chưa có định hướng cho bản thân thì thử liên hệ với tôi, tôi muốn hỏi e vài thứ
Trước hết, em cần biết rằng em không hề đơn độc. Rất nhiều người, đặc biệt là các bạn học sinh, sinh viên, cũng trải qua những cảm xúc tương tự. Việc em nhận thức được vấn đề và mong muốn tìm cách giải quyết đã là một bước tiến lớn. Dựa trên những gì em mô tả, có thể em đang gặp phải một số vấn đề như:
Chuyên mục liên quan