Em năm nay 25t trước đây em đã có thời gian qhtd với nhiều ng để quên đi nyc và liên tục em muốn có người ở cạnh và e có quen 1 người mới nhưng ko
... Xem thêmEm đang không biết bản thân mình đang bị gì?
Đầu tiên em xin phép chào mn ạ, em xin dấu tên và em sinh năm 2005 giờ là svien năm 2. Nói sơ qua thì từ nhỏ tới lớn em có một căn bệnh đó là nói chuyện 1 mình ấy ạ. Em là một đứa từ khi sinh ra là trẻ sơ sinh, em rất ghen ghét vs cj em vì chị em khi sinh được ôm mẹ và đc chụp ảnh, điều đó thì mẹ cũng có giải thích cho em rồi ạ nhưng nó vẫn canh cánh trong lòng ấy. Lúc học lớp 2-3 gì đó em bị anh họ xam hai tinh duc và khi phát hiện thì cả mẹ em và bác là mẹ anh họ giải quyết có như ko ý nên cũng là một sự ám ảnh với em. Lên lớp 7 thì em bị bắt nạt bạo lục hđ nên em ko kìm được cảm xúc của mình và ko biết chính xác là bị gì. Lúc đó em vừa nói chuyện với chị em xong chị em vừa rời đi là em chửi chị ấy và giựt méo mặt còn tay thì tự tát chính mình, nó xảy ra trong 10s và sau đó em ko bị lặp lại nữa. Lên cuối lớp 12 thì em lại bị lặp lại nhưng kèm theo triệu chứng khó thở và lạnh tay chân ạ. Sau đó em có dùng thuốc ngủ và thuốc giảm đau và cùng bạn em tập lấy lại tâm lý bth ạ và trong suốt quá trình phát bệnh không một ai biết ngoài em và bạn của em. Em nghĩ điều đó ảnh hưởng tới việc em nói chuyện một mình, em bắt đầu nói từ năm lớp 4 cho đến tận bây giờ. Nói chuyện một mình không phải nói với chính mình mà là em đã tự tưởng tượng ra em là họ và em diễn thoại theo cái khung chuyện mà em muốn. Kiểu vô thức mà nếu em không nói thì em sẽ không ngủ được ấy ạ. Ví dụ như một câu chuyện em sẽ là một cô gái hoặc một chàng trai tên nào đó em tự đặt và em sẽ diễn theo tâm lý vui buồn đau khổ gì đó và em đọc thoại với từng nhân vật khác nhau, thời đại khác nhau, không gian thời gian khác nhau. Nên em thấy em có phải điên rồi không? Em luôn nói với cái gối của em hoặc nếu ra ngoài đường em đang bình thường mà lúc đó trong đầu em muốn em nói cái mẫu truyện đó bắt buộc em phải diễn theo và thế là bất kể đâu em nghĩ tới việc đó thì em phải trốn vào một góc hoặc cố gắng nói chuyện 1 mình thì mới cảm thấy đầu óc mình thoải mái dễ chịu. Em có ý định tự tử nhưng em cực kì sợ đau và sợ chết. Mn biết cái kiểu mà em khi nhìn bất kể vật gì như dao hay lầu cao hay biển sâu đám cháy hay ntn đó em đều tự hỏi bản thân " nếu mình... thì có ok ko ta? Mình sẽ ra sao, họ có tiếc thương mình như trong phim không". Thật sự khó chịu cực kì. Em cứ cảm thấy bản thân em đang tự lừa chính em ấy. Em có một gđ hoàn hảo, bố mẹ luôn yêu thương và tôn trọng quyết định của em nhưng khi em trình bày gì hay muốn làm gì thì gđ sẽ chen vào và nói em yếu kém không có tích sự gì, không hiểu gì mà cứ cãi nên những lúc đó em đều im lặng bất lực và chịu đựng. Dần già nó trở thành một thói quen nó không còn đau nữa, đợt đầu em còn thấy đau lắm, quặn thắt khó thở cực kì nhưng bây giờ đỡ rồi. Em cũng hình thành thói quen trong sự bao bọc của gđ đó là ai hỏi đến biết làm cái này cái kia không thì em sẽ trả lời là không biết. Để em không bị chửi là đồ kém cỏi, đồ ngu hoặc là nói một câu là cãi một câu. Em thật sự nhiều lúc cũng muốn rời bỏ thế gian này nhưng em tự cố gắng vực dậy và lừa bản thân lừa cảm xúc của em. Ví dụ như hôm đó em bị nói có phần hơi quá đáng thì em sẽ nói với em là không sao, đừng tiêu cực nó đang lợi dụng m đó, phải bình tĩnh lại và em tự ôm lấy chính em tự vỗ về ngay tim ngay vai rồi khóc cho xong chuyện sau đó thì ngủ mai rồi lại hết. Em luôn dùng cách đó từ khi em nói chuyện một mình vào năm lớp 4 thì em đã luôn dùng cách đó để tự vấn an ủi mình rằng ksao họ là gđ mà ksao ko chết được.
Khong biết em nên uống thuốc gì? Còn đi khám thì em chắc ko đi vì em từng tâm sự vs gđ nhma mn chỉ nghĩ rằng em làm quá và họ phủ định lại chỉ do stress áp lực các thứ rồi từ từ hết nên họ không bao giờ tin những chuyện ấy đâu ạ. Thật xin lỗi mang tới sự tiêu cực cho mn nhưng cảm ơn mn vì đã đọc bài viết của em❤️
6 bình luận
Mới nhất
Mến chào em,
Trước hết, cảm ơn em đã chia sẻ câu chuyện của mình. SUNNYCARE hiểu rằng việc mở lòng và kể về những trải nghiệm đau buồn và khó khăn như thế này không hề dễ dàng.
Em đang trải qua những cảm xúc rất mạnh mẽ và đa dạng. Việc em cảm thấy buồn, tức giận, lo lắng, và thậm chí là tự nghi ngờ bản thân là điều có thể hiểu đựcc khi đối mặt với những sự kiện căng thẳng và tổn thương từ quá khứ.
Những triệu chứng mà em mô tả như nói chuyện một mình, tự hại bản thân, cảm giác khó thở và lạnh tay chân có thể là dấu hiệu của rối loạn lo âu, trầm cảm, hoặc các vấn đề tâm lý khác. Điều này không có nghĩa là em điên mà chỉ đơn giản là em đang gặp khó khăn cần sự giúp đỡ từ người có chuyên môn.
Mặc dù em cảm thấy gia đình không hiểu và không tin tưởng vào những gì em đang trải qua, nhưng việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ một chuyên gia tâm lý là rất quan trọng. Em có thể tìm đến các dịch vụ tư vấn tâm lý online hoặc các trung tâm tư vấn tâm lý mà không cần phải thông báo cho gia đình nếu điều đó khiến em thoải mái hơn. Viện tâm lý SUNNYCARE luôn bên cạnh em bất cứ khi nào em cần.
Em có thể thực hiện các biện pháp tự chăm sóc như:
- Viết nhật ký: Ghi lại cảm xúc của mình có thể giúp em giải tỏa và hiểu rõ hơn về bản thân.
- Thực hiện các hoạt động thư giãn: Như yoga, thiền, hoặc các hoạt động thể thao nhẹ nhàng.
- Kết nối với người bạn tin tưởng: Em đã có một người bạn đã giúp đỡ em trong quá khứ. Hãy tiếp tục giữ liên lạc và chia sẻ với họ khi em cần.
Em lưu ý vì việc dùng thuốc cần có sự hướng dẫn của bác sĩ chuyên khoa. Em không nên tự ý dùng thuốc mà không có sự chỉ định từ chuyên gia em nhé.
Hãy nhớ rằng, việc chăm sóc sức khỏe tinh thần là một quá trình liên tục. Em không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình. Có nhiều nguồn tài nguyên và nhiều người sẵn sàng giúp đỡ em.
Chúc em sớm tìm được sự bình an và tự tin trong cuộc sống. Nếu em cần thêm bất kỳ sự hỗ trợ nào, đừng ngần ngại liên hệ Viện tâm lý SUNNYCARE em nhé!
VIỆN TÂM LÝ SUNNYCARE
Nghe mà thương em quá, em thử tìm nghe những podcast chữa lành, nghe nhạc, ngồi thiền, đi dạo chơi, gặp gỡ những người bạn thân em, em kể họ nghe, kể gia đình em là đã trải qua những gì, chị thấy em đang cố vấn đề về tâm lí về những gì em trải qua trong quá khứ nên tìm 1 bác sĩ tâm lý giải đáp cho em những điều đó nhé. Chúc em mau thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực
Rất chia sẻ với những gì em đã trải qua, nếu em ko thể gặp bs em có thể bắt đầu học cách ngồi thiền để tĩnh tâm, nghe nhiều kinh phật để lòng an yên. Tham gia các hoạt động xã hội giúp đỡ cộng đồng em sẽ thoát khỏi quá khứ, tâm hồn rộng lớn hơn sẽ ko còn những chuyện kia làm phiền lòng nũa. Chúc em luôn vui vẻ.
Em cần có sự tham khám từ bác sĩ, em đã là sv năm 2 em có thể tự mình tìm chuyên gia tâm lí, chị nghĩ khi gặp bác sĩ em sẽ thông suốt hơn.
Xin chào! Cảm ơn bạn đã quan tâm và đặt câu hỏi.
Xin lỗi, bạn có thể vui lòng cung cấp thêm thông tin hoặc giải thích rõ hơn về câu hỏi của mình được không? Tôi sẽ cố gắng trả lời một cách chi tiết nhất có thể sau khi hiểu rõ hơn câu hỏi của bạn.
Cám ơn bạn.
Chuyên mục liên quan