Mong cho em ý kiến và lời khuyên ạ, Em 14 tuổi hiện đang học lớp 9. Học lực giỏi và đạt nhiều thành tích cấp huyện, trường và là lớp trưởng, nhà gi
... Xem thêmEm cảm thấy bế tắc và muốn tự tử quá ạ.
Hiện tại em đang là học sinh lớp 12 và chỉ còn vài tháng nữa thôi em sẽ bước vào một trong những cuộc thi quan trọng nhất đời mình. Nhưng thực sự thì hiện tại em cảm thấy bế tắc vô cùng, em cảm giác bản thân quá kém cỏi và chưa cố gắng đủ. Em đã có điểm ielts và học bạ chuyên rồi tuy nhiên những thông tư mới, dạng đề mới của bộ khiến em thấy mình bị xoay mòng mòng, mất hết định hướng. Không chỉ vậy, cả áp lực từ thầy cô (gvcn lớp em có những hành động và lời nói thực sự rất quá đáng. Em đã cố gắng chịu đựng rồi nhưng cô thậm chí còn "đụng chạm" tới điểm số của em) và gia đình (bố em bị ốm nên thường hay khó chịu và nổi cáu vô cớ với em, trước đây khi em còn bé còn hay bị đánh vô cớ nữa, mặc dù bây giờ hết bị đánh rồi nhưng những điều ấy thực sự đã để lại bóng ma tâm lý với em. Còn mẹ em thì hồi trước rất ít khi bênh vực em, mẹ em cũng không biết nói lời an ủi đúng cách và hầu như chưa bao giờ xin lỗi em cả. Thực sự thì khi em học cấp 2 đã từng đi mua thuốc ngủ hoặc đập đầu vào tường để tự sát nhưng không thành. Dù sau đó em đã "thoát khỏi" điều đó, hay ít nhất là em tự huyễn hoặc bản thân vậy, thì đến bây giờ những suy nghĩ ấy lại trở lại) cũng khiến em áp lực và bế tắc vô cùng.
Trước đó cấp 2 em cũng đã bị blhđ suốt 2 năm trời mà không ai trong gia đình em biết cả dù em đã cố gắng nói ra rất nhiều lần, tới cái mức em phải tự dạy bản thân mình cách cười để rồi đến bây giờ em không biết làm thế nào em có thể bộc lộ cảm xúc thật của em nữa. Em cũng đã từng bày tỏ rằng mình muốn đi du học hoặc vào trong nam học nhưng có lẽ em đã nhận ra rằng em không muốn đi du học đến vậy, em cũng chẳng thích vào trong nam đến thế, em chỉ muốn đi thật xa để trốn thoát thôi. Em cảm thấy mình không thể chia sẻ được với ai cả tại không ai để ý tới em đến vậy nên em muốn tìm tới cái chết như một sự giải thoát.
Em biết nếu chết đi thì là ích kỷ đối với gia đình và xã hội nhưng em thực sự không thể chịu được nữa. Mỗi ngày còn sống đối với em như gông cùm vậy, em đã từng hy vọng sẽ có ai đó chú ý tới những tổn thương trong em nhưng có vẻ chẳng ai làm được cả. Bài viết này đối với em như một lời bộc bạch chân thật nhất của em về mình mà có lẽ sau này em sẽ không bao giờ làm được, hoặc có cơ hội làm được, nữa. Em cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết của em và thành thật xin lỗi nếu nó ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người.
P/s: nếu ai biết cách tự tử không đau thì chỉ em với nhé.
0 bình luận
Mới nhất