🔥 Bài đăng hot nhất

e là ngọc năm nay e cx mới 13 tuổi

e là ngọc năm nay e cx mới 13 tuổi th, khoảng thời gian gần đây e luôn bị giáo viên phân biệt trên lớp nhưng em không dám mở lời với bố mẹ. Giờ e cx đag phải học rất nhiều cùng với các lịch trên trường kín từ thứ 2 tới chủ nhật, bố mẹ e cx k dễ tính bởi mỗi lần e muốn xin nghỉ một buổi vì e thấy mệt nhưng mẹ e lại k đông ý, hôm qua e vẫn đi học thêm bình thường nhưng tới nơi e thấy rất mệt nên e đã k báo vs mẹ về vc nghỉ học vì sợ nên e đã tự ý rời buổi học,tới hôm nay , mẹ e nhận dc tin e bỏ 1 buổi học nên đánh e rất nhiều. e có nói vs mẹ về vc e thấy rất mệt nhuwng mẹ lại chẳng hề quan tâm . Giờ e muốn ra đi 1 cách nhanh chóng mà k đau đớn thì phải làm sao ạ..

Thích
Chia sẻ
Lưu
Bình luận
5
2

2 bình luận

Ngọc thân mến,

Sunnycare hiểu rằng khoảng thời gian này với em thật sự rất mệt mỏi. Khi bị phân biệt đối xử ở lớp, phải học liên tục từ thứ 2 đến chủ nhật, và không thể xin nghỉ dù mệt mỏi, cảm xúc dồn nén lâu ngày khiến em cảm thấy như không còn lối thoát. Nhưng thay vì trốn chạy, đây là lúc em cần học cách nhìn lại chính mình, và từng bước tháo gỡ mọi khúc mắc – một cách chủ động và bản lĩnh hơn.

🌿 Ngọc có biết không, việc mẹ không hiểu em – phần nào cũng xuất phát từ việc em đã chọn cách im lặng từ đầu.

Khi em thấy mệt, em không chia sẻ ngay. Khi em bị đối xử không công bằng ở lớp, em cũng không tìm người lớn để nói rõ. Đến khi em bỏ buổi học thêm, mẹ mới biết qua người khác – thì trong mắt mẹ, hành động của em dễ bị hiểu là "trốn tránh", "vi phạm", "nói dối".

Và đến lúc em mới giải thích, mọi lời nói của em rất dễ bị cho là đang biện minh, bởi vì em đã để quá muộn mới lên tiếng.

🌱 Điều này không có nghĩa là em sai hoàn toàn.

Mà nó là một bài học lớn trong cách giao tiếp và gắn kết với người thân – đặc biệt là với bố mẹ.

Bố mẹ không thể đọc được suy nghĩ của con cái. Nếu em cứ giấu cảm xúc và chỉ nói ra khi mọi chuyện đã vượt giới hạn, thì người lớn – dù thương đến mấy – cũng khó mà hiểu và kiềm chế cảm xúc.

💡 Bài học rút ra ở đây là gì?

  • Chủ động hơn khi thấy mình không ổn. Không cần đợi đến lúc kiệt sức hay sự việc đã xảy ra mới lên tiếng.
  • Mở lòng hơn để bố mẹ có cơ hội hiểu mình. Nếu em chỉ giữ trong lòng, thì khoảng cách giữa em và mẹ sẽ ngày càng lớn – và tổn thương sẽ lặp lại.
  • Giải quyết từng việc một, thay vì chọn cách im lặng hay rút lui. Em đã từng im lặng và rời buổi học khi mệt. Giờ, hãy thử làm ngược lại: nói ra cảm xúc trước khi hành động, tìm sự hỗ trợ trước khi rút lui.

Từ đây, em có thể làm gì khác hơn?

  • Bắt đầu bằng việc nói chuyện với mẹ vào một thời điểm yên tĩnh, không phải lúc nóng giận. Hãy nói bằng cảm xúc thật: “Con không định trốn học, hôm đó con mệt thật sự, con sợ mẹ mắng nên con không dám nói.”
  • Chủ động xin nghỉ nếu sức khỏe không đảm bảo – không phải để trốn mà để bảo vệ bản thân. Và khi xin nghỉ, hãy nói lý do rõ ràng và nhẹ nhàng.
  • Gặp cô giáo khiến em tổn thương, nếu cảm thấy an toàn, có thể trao đổi riêng. Nếu không thể, hãy tìm sự hỗ trợ từ giáo viên khác, hoặc một người lớn đáng tin trong trường. Thậm chí chủ động nhờ ba mẹ giúp cũng là phương án có thể cân nhắc lúc này.

Việc em mệt là có thật. Cảm xúc em đang trải qua cũng rất thật. Nhưng giải pháp không phải là trốn chạy – mà là học cách đối diện một cách thông minh và kiên nhẫn.

Bởi vì chính lúc này, em đang lớn dần – không chỉ về tuổi, mà còn về nhận thức và cách làm chủ tình huống.

Em hoàn toàn có thể làm được điều đó – nếu em tin rằng:

Khi mình bắt đầu nói ra điều mình cần – một cách bình tĩnh và rõ ràng – thì người khác cũng sẽ bắt đầu lắng nghe.

Sunnycare tin ở em, Ngọc à.

Hãy thử lại – theo một cách khác. Nhẹ nhàng hơn, chủ động hơn, và kiên định hơn với chính mình.

Viện Tâm lý Sunnycare

9 giờ trước
Thích
Trả lời
Ngọc ơi, cảm giác của em rất quan trọng và không nên bị xem nhẹ. Việc em cảm thấy bị phân biệt đối xử ở trường và không dám chia sẻ với bố mẹ là điều rất khó khăn. Em cần biết rằng không ai xứng đáng phải chịu đựng sự phân biệt hay cảm giác cô đơn như vậy:

Việc học là quan trọng, nhưng sức khỏe tinh thần của em cũng quan trọng không kém. Nếu em cảm thấy mệt mỏi, em có quyền nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân. Hãy nhớ rằng việc tự ý bỏ học thêm không phải là điều xấu, mà có thể là cách em tìm kiếm không gian cho chính mình. Mẹ em có thể không hiểu được cảm giác của em lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa là em không xứng đáng được lắng nghe. Em có thể thử nói chuyện với một người mà em tin tưởng, như một giáo viên, bạn bè hoặc một người thân khác, để chia sẻ cảm xúc của mình. Họ có thể giúp em tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Nếu em đang cảm thấy tuyệt vọng và có ý nghĩ muốn ra đi, hãy tìm sự giúp đỡ ngay lập tức. Có nhiều tổ chức và đường dây nóng hỗ trợ cho những người đang gặp khó khăn về tâm lý. Em không đơn độc và có những người sẵn sàng giúp đỡ em vượt qua giai đoạn khó khăn này. Hãy nhớ rằng cuộc sống có thể có những thách thức, nhưng cũng có rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đón em. Em xứng đáng được hạnh phúc và sống một cuộc sống trọn vẹn.

2 ngày trước
Thích
Phản hồi
warningMiễn trừ trách nhiệm: Mọi thông tin trên đều mang tính tham khảo, không thay thế cho việc chẩn đoán hoặc điều trị y khoa.
Chuyên mục liên quan
Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!