em có nên tự tử không ạ? em mới lớp 8 nhưng đi học cũng bị bạn bè trêu và bạo lực ngôn ngữ rồi bị xa lánh.Nếu được thì cho em xin các cách tự tử mà
... Xem thêmCó phải mình bị điên không
Mình từ bé đã hay mớ sảng, nói linh tinh, hành động kì lạ khi ngủ, mộng du, nhưng mình ko hề biết, chỉ nghe người thân ngủ chung kể lại.
Do xa gia đình từ bé, được gửi nuôi ở nhà dì mình, dì độc thân, nhận nuôi nhiều cháu của anh em nuôi, bận đi làm, mình thì ko có ba mẹ ở bên, thêm mặc cảm tự ti vì ngoại hình nên mình luôn cố pha trò tỏ ra là người vui vẻ trong suốt khoảng thời gian từ cấp 1 đến cấp 3( dù nội tâm tự ti).
Mình ko có người lớn dạy dỗ, dì mình bận lắm, ko ai dẫn dắt nên nhiều cái mình thấy ngta làm mình học theo, nhưng chỉ học được phần ngọn, ko học được phần cốt, mình rất dở trong giao tiếp ứng xử xã hội, mình cũng ko biết cách sinh hoạt trong gia đình, (do mình nhận định chứ bình thường ko ai biết, khi lên đại học mình về ở với cha mẹ, mà mình bị ngợp bởi cái ko khí gia đình, nó ko có như mình tưởng tượng mười mấy năm nay), nói chung mình rất rất rất tự ti ý.
đến năm lớp 12, năm nhất, năm hai đại học, mình tự kinh doanh online mua bán 1 tháng thu nhập rơi vào 30-50tr có khi nhiều hơn, nhưng dịch tới mình đánh mất tất cả, và mình bị suy sụp (quay về tính cách thật là 1 đứa tự ti, ko diễn được nét vui cười phớt lớt nữa). sau đó là chuỗi ngày mệt mỏi ko còn sức sống, tiêu cực, thích trù ẻo ngkhac, nghi ngờ nhân sinh, mãi 2,3 năm trôi qua mình mới khá lên một chút, thì gần đây mình lại bắt đầu hành xử như một đứa tự ti sợ xã hội, muốn44, và cái việc hành xử kì lạ đó nó xuất hiện thường xuyên, ngắn, thí dụ 5s trước mình còn vui cười, 5s sau mình đã bật khóc, sau đó một lát lại thấy bực bội vì tự nhiên buồn, tự nhiên muốn 44, ngoài ra mình còn có nhiều sở thích, nhưng lúc thích, lúc thì ghét ra mặt, sở thích của mình nhiều ko đếm xuể, đàn hát gấu bông chó mèo sưu tầm gốm đu kpop cbiz anime cosplay...., nhưng đôi lúc mình lại ghét, muốn dẹp quách đi cho xong, nó bị mâu thuẫn, giây trước vừa bày gấu bông ra ngắm, giây sau đã thấy bực vì gấu bông nhiều quá nhìn nhức đầu, và cái trạng thái tâm thần ko yên, lúc này lúc kia nó đến luân phiên luân phiên nhiều lần trong một ngày. có một người bạn nói có thể mình bị tâm thần phân liệt hoặc rối loạn đa nhân cách, mình đăng bài này với tâm thế đang thoải mái, và muốn kết thúc căn bệnh này, nhưng ko biết phải làm sao, bắt đầu từ đâu, có bạn nào đang gặp tình trạng tương tự ko, chứ lúc mình buồn là mình toàn nghĩ chuyện tào lao rồi đòi 44, rất là khó chịu luôn ý, mà giờ một ngày mình buồn cỡ 5,6 lần vậy đó, mình muốn sống.
4 bình luận
Mới nhất
Bạn cũng lớn rồi, hãy trau dồi kiến thức nè, đọc nhiều sách, tham gia nhiều hoạt động xã hội tập thể điều đó sẽ giúp bạn tự tin hơn, dạn dĩ hơn. Khi bạn giỏi một lĩnh vực nào đó bạn sẽ thấy tự tin ko còn tự ti nữa
Thật đáng tiếc thì phải thông báo cho bạn thêm một điều cay đắng nữa. Bạn có biết vì sao bạn luon ác mộng, nằm mơ linh tinh và mộng du ko? Bởi vì ngay khi bạn phải chia xa gia đình cha mẹ ruột và sống với cô dì đó cũng là một dạng sang chấn, một kiểu shock do thay đổi môi trường sống đối với bạn. Đối với một người từ mười mấy tuổi trở lên thì bị thích nghi với một môi trường mới có vẻ khá là ổn, nhưng mà đối với một đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ cha mẹ ruột và cả những người lớn xung quanh thì việc thay đổi môi trường sống bất ngờ nó là một vấn đề với bạn. Nói chung không phải là đổ lỗi cho gia đình bạn, mà thật sự những cái vấp ngã trong cuộc sống của bạn như bị mắc lừa trong việc làm ăn kinh doanh, tử ti về ngoại hình và cố làm trò với bạn bè để che lấp sự tự ti nó 100% bắt nguồn từ những cái nỗi cô đơn, sự thiếu vắng tình cảm trong lòng bạn. Có thể cha mẹ bạn mãi lo lắng với những nỗi đau của chính họ, những đổ vỡ trong họ mà quên đi bạn. Hãy hiểu cho họ 1 chút nhé, và ngay từ bây giờ hãy tập lắng nghe bản thân và tập thể hiện cảm xucs đi nhé. Bạn luôn cần ai đó quan tâm yêu thương mình phải ko? Về chả có gì đáng xấu hổ khi mình cần được yêu thương cả? Uống chả có gì xấu hổ khi một người cần được sống với cha mẹ từ nhỏ đến lớn cần được cảm thấy không khí thoải mái từ gia đình.
Để bắt đầu giải quyết vấn đề, bạn nên tìm kiếm sự hỗ trợ từ các chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần. Họ có thể giúp bạn xác định rõ hơn về tình trạng của mình và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, như liệu pháp trò chuyện hoặc liệu pháp hành vi nhận thức. Nếu bạn có ý định tự tử hoặc cảm thấy tình trạng của mình trở nên nghiêm trọng, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ ngay lập tức. Ngoài ra, việc chia sẻ cảm xúc với người thân hoặc bạn bè mà bạn tin tưởng cũng rất quan trọng. Họ có thể cung cấp sự hỗ trợ và đồng cảm, giúp bạn cảm thấy bớt cô đơn trong hành trình này. Bạn cũng có thể tham gia các nhóm hỗ trợ để gặp gỡ những người có trải nghiệm tương tự, từ đó có thể học hỏi và tìm thấy sự an ủi. Cuối cùng, hãy nhớ rằng việc tìm kiếm sự giúp đỡ là một bước quan trọng và mạnh mẽ. Bạn không đơn độc trong cuộc chiến này, và có nhiều nguồn lực sẵn có để hỗ trợ bạn.
Chuyên mục liên quan