Dạ em chào mn ạ . Cho em hỏi có cách nào để sống tích cực lên, kh sống trong quá khứ nữa và ít khóc kh ạ🥹
Từ năm lớp 6 , em bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực vì bị bạn bè nghỉ chơi nói xấu và bắt nạt, gia đình cũng gặp biến cố nên kh thể quan tâm em, và tới khi nghỉ hè em kh thể ngủ vì bị bóng đè trong thời gian khá lâu, lúc đó em cảm rất tiêu cực em chỉ biết khóc , muốn ngủ mà kh dám ngủ. Lúc ấy cũng có khoảng thời gian em đòi 44 vì đã quá áp lực nhiều chuyện đồng thời ba mẹ cũng vì biến cố mà cứ lấy em ra để chửi. Từ lúc đó em dần như mất đi chính mình , e luôn im lặng và nhẫn nhịn , thời gian ba mẹ mới bắt đầu để ý tới em và kêu em nói nhiều hơn. Em cũng làm theo và nói kể chuyện trên lớp và kể bị bắt nạt ra sao , nhưng câu nhận lại là lời mắng nhiếc em . Em thật sự rất buồn , thời gian để em vục dậy là nhờ có những người bạn khá thân động viên .
nhưng tới năm lớp 9, em bị khá nhiều chuyện bắt nạt và nói xấu diễn ra , bbe cũng xa lánh dần , kh còn lời an ủi động viên tử ai , ở nhà thì bị bạn hàng xóm bắt nạt, nói những từ ngữ khó nghe, e rất bức xúc và kể cho ba mẹ nhưng ba mẹ lại k binh em thậm chí ba còn chửi e và bảo e im mồm đi. Và rất nhiều chuyện tiêu cực khác đến với em
đến lớp 10, em bị bạn đâm sau lưng , và cũng có bạn bè quay mặt nói em suy nghĩ tiêu cực và khó chịu với em, nói xấu sau lưng với những bạn khác .Trong lớp lại có rất nhiều ‘rắn’ , các bạn nói xấu em với những bạn ngoài lớp khác khiến em ở trong trường kh thể tự tin làm điều gi lúc nào cũng có cảm giác như ai cũng có thành kiến khó chịu với mình.
trong khoảng thời gian đó em đã khóc rất nhiều, cho tới khi thời điểm bây giờ tần suất khóc của em là mỗi ngày phải khóc ít nhất 1 lần; việc khóc đã thành việc em cảm thấy yêu thích vì khi khóc e sẽ được giải toả nhẹ nhỏm hơn phần nào. Cũng có nhiều lúc em và mẹ bất đồng quan điểm , e kh muốn cãi lại mẹ nhưng cơn tức giận của e quá lớn e nói với âm lượng khá to . Em biết điều đó là kh đúng nhưng nếu em nhịn em lại thấy rất khó chịu và vùng vẫy trong người, những lúc em nói xong e lại bật khóc thật to , có những lúc e kh kiềm chế được em còn đòi chet kh muốn sống vì e thấy quá mệt , e dường như chán nản với mọi thứ cả ngày đều ôm điện thoại đến nỗi chán ngắt. 3 tháng hè đổ lại đây em liên tục thúc giục cầu xin ba mẹ dẫn đi khám vì sức khỏe gặp nhiều vấn đề , nhưng ba mẹ lại cho rằng em giả đò làm quá mọi chuyện và do suy nghĩ tiêu cực, cách sống của em mà ra. Đến giờ e tiêu cực lắm cứ khóc suốt kh có động lực làm gì
Em xin lỗi và cảm ơn mn đã đọc tới đây ạ, câu chuyện của em khá dài vì e nghĩ nó là nguyên nhân dẫn đến việc em rất thích khóc ạ
áp lực quá thì đừng làm nữa nè, vì nó chỉ gây mệt mỏi, quan trọng nhất là em thấy vui vẻ nha, cái gì làm mình ko vui thì bỏ qua, việc học là việc khó em nên tập trung nhiều hơn và cố gắng nhiều hơn, cần cù chăm chỉ cũng sẽ học tốt thôi