Mong cho em ý kiến và lời khuyên ạ, Em 14 tuổi hiện đang học lớp 9. Học lực giỏi và đạt nhiều thành tích cấp huyện, trường và là lớp trưởng, nhà gi
... Xem thêmCảm ơn mn vò đã dành thời gian đọc bào vt của mình
Mình là nữ và mới tròn 18 tuổi, không biết phải kể từ khi nào và như nào nên xin phép lan man một chút.
Mình từng sống trong một gia đình không hạnh phúc, phải nói sao nhỉ? Từ khi mình có nhận thức thì nó đã kinh khủng rồi. Mẹ mình là một giáo viên, tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc và trông ưa nhìn. Dù bên ngoại không gọi là khá giả nhưng cũng không quá thiếu thốn nhưng bên nội mình thì ngược lại. Theo góc nhìn của một đứa chưa trưởng thành về mọi mặt và nghe loáng thoáng có thể coi là bị nhồi nhét từ khi biết đọc, có lẽ sẽ khiến mn khó chịu ( mong mn có thể cho con đc kể lể, nếu không thể kiên nhẫn đc nữa hãy lướt qua nhé)
Mẹ thường kể rằng lúc bé mẹ chịu rất nhiều khổ cực, vì khi ấy ông bà chưa buôn bán nên nhà còn nghèo lại đông chị em. Mẹ phải trải qua giai đoạn đó và với mình mẹ bị ám ảnh với nó. Chắc là vì đã hằn sâu trong kí ức nên mẹ rất cứng nhắc với quan điểm của mình về mọi việc. Mẹ không giỏi ăn nói hay khéo léo để điều hướng cảm xúc nên rất khô khan và ít khi biểu hiện tình cảm ( vì vốn dĩ mẹ cx ko bt rằng phải biểu hiện ra sao)
Còn bố mình, một ng đàn ông tồi tệ, nói vậy cũng đúng mà cũng có phần sai. Ông ấy không bao giờ là ng chồng hay ng cha tốt nhưng với gia đình hiện tại có lẽ làm tốt hơn rồi. Bà nội mình cũng vậy, tất cả mn bên nội đều giống nhau... đều khiến ngta muốn phỉ nhổ nhưng lại ko thể
Mẹ và bố gặp nhau qua lời mai mối của bạn thân ông ngoại. Người mà ông rất quý, khi ấy mẹ mình đã ngoài 26. Ko phải mẹ ko có ai theo đuổi mà quá nhiều r cuối cùng lại chọn sai. Nghe bà kể mẹ lúc nào cũng có ng tới chơi và tán tỉnh nhưng ông toàn lm đá cản đường. Khi thì đuổi khách khi thì đổ nước trà chưa nguội, lúc thì dọn ghế vì đã 8h tối.... tất cả mn đến nhà ông đều không ưng nhưng bố mình vì vài lời ngon tiếng ngọt của ông bạn già mà chèo nước đẩy thuyền.
Bố không bằng những người đã từng đến tán mẹ, mẹ bt rõ điều đó và mn cx bt. Nhưng mẹ vẫn tin rằng hiền lành, và sáng sủa có thể nói bố mình lúc ấy đẹp trai nhất xã, thì sau này sẽ hạnh phúc. Nhưng khi về nhà nội, ngôi nhà hoang tàn, dột nát ấy khiến mẹ đắn đo. Nhưng chỉ với một câu " đồ thực dụng" của bố mẹ đã im lặng và chấp nhận cưới.
Nghĩ lại thấy mẹ thật ngây thơ quá, mẹ tin rằng sẽ thay đổi được họ- người mà ko nỡ đứng ra can ngăn hay vảo vệ mẹ, gia đình mà ko coi trọng mẹ. Kết quả chỉ là cuộc hôn nhân tan vỡ và một ng chồng mamaboy cùng với bà mẹ chồng vơ vét đến cực điểm. Sau tất cả mẹ mất hết và cx chẳng còn gì.........
Mình muốn nói về quãng thời gian kinh khủng kia nhưng tay mình run rẩy quá chẳng kể nổi. Chỉ là quãng kí ức ấy đã khiến mình méo mó và vặn vẹo đến mức dần dần mất kiểm soát. Mình luôn muốn chết, thậm chí khi mới 3t mình muốn nhốt mèo con vào tủ đông đến chết ( nhưng mình ko lm nổi). Mình luôn có suy nghĩ giết chóc và tự hại.... nó gậm nhấm mình kinh khủng. Ám ảnh từ bạo lực gia đình đến hình ảnh bố cầm dao đâm mẹ hay muốn siết cổ mẹ tới chết luôn khiến mình kinh tởm và run rẩy mỗi khi gặp phải cú sốc nào đó. Cảm giác bị đánh đến toàn thân chi chít vết thương đến bây giờ mình vẫn rùng mình khi nhớ lại. Nhưng nó là từ chính mẹ mình gây ra... mẹ cũng bị ám ảnh bởi bạo lực gia đình.
Mẹ li hôn và trở nên khác lạ, những trận đòn liên miên những cú đá vào thân dưới luôn là cảm giác kinh dị mà mình luôn sợ hãi. Dù mẹ đã dần bình tĩnh và thay đổi nhưng kí ức kinh hoàng ấy luôn ko ngừng theo đuổi mình. Nó rùng rợn và chân thật đến cực điểm. Chỉ vì ng bố tuyệt vời đi rêu rao nó như kì tích chèn ép mẹ suýt nữa mất việc, tấn công vào các mqh và dùng nó để lôi ra những lời đàm tiếu ko ngừng bôi nhọ mẹ... đã khiến mẹ gục ngã kiệt quệ nhưng nó cx khiến mẹ bạo lực hơn rất nhiều. Hsinh quay lưng, phụ huynh ko tôn trọng chỉ vì tin đồn thất thiệt mẹ ko thể tự bảo vệ mình cx ko thể cho gia đình bt
Mẹ chọn cách hành hạ mình...nhưng rất yêu thương em gái. Mình từng nghĩ mình học thật tốt và nghe lời sẽ khiến mẹ vui vẻ nhưng chả ích gì. Nhục mạ hay đánh đập vẫn vậy, chỉ là giờ đã khác mẹ thay đổi khi mình đã hoàn toàn sợ hãi mẹ. Mìnhe chả bt phải lm gì cả, mình vẫn bị ám ảnh, vẫn co ro trong sợ hãi còn mẹ và bố thì thay đổi họ trở thành phụ huynh tốt..... mình càng ngày càng bị chì chiết vì mọi thứ mình làm. Mình không nghe lời nhiều như trc, mình có ý kiến riêng và muốn ko gian riêng.. mình muốn đc sống cho mình nhưng họ ko cho phép
Tai sao cứ phải vậy chứ.... chỉ là mình đủ tổn thương rồi, chỉ muốn được ôm một chút thôi. Mình đã cảm thông cho mẹ 14 năm rồi mà, mình cũng có cảm xúc mà. Khi mình 4t mẹ muốn mình phải trưởng thành, phải nghĩ cho mẹ, phải luôn hiểu mẹ. Giờ thì khi 18t bố yêu cầu mình cx phải như vậy với ông ta
Hahaha bảo mình cảm thông kiểu gì khi mình còn chưa đc như vậy đây. Thật ích kỷ, mình quá ích kỷ phải ko. Mẹ luôn sợ em gái thiệt thòi, bố sợ những đứa con riêng của bố đói khổ. Còn mình thì sao đây chứ? Mình mệt mỏi lắm. Họ bị lm sao thế, mình áp lực mình muốn vượt qua lắm. Mình bt mình phải tự đứng dậy nhưng mình kiệt quệ r. Ước gì họ ko gặp nhau, nếu như vậy thì ko ai là kẻ có lỗi và mình sẽ ko tồn tại.
THẬT KINH TỞM
2 bình luận
Mới nhất
VIỆN TÂM LÝ SUNNYCARE
Chào em, SunnyCare cảm nhận được những tổn thương mà em đã trải qua. Những cảm xúc đau đớn, mệt mỏi và tuyệt vọng không phải là điều dễ dàng để đối diện. Nhưng ngay lúc này, có một điều rất quan trọng mà em có thể làm để giúp chính mình: chấp nhận.
1. Chấp nhận rằng sự thật này đang diễn ra
Có những điều mình không thể thay đổi, và người khác cũng vậy. Em không thể khiến cha mẹ em trở thành những người hoàn hảo, không thể quay ngược thời gian để sửa chữa những tổn thương đã qua. Nhưng chấp nhận không có nghĩa là bỏ cuộc, mà là buông bỏ kỳ vọng rằng họ sẽ thay đổi – bởi điều đó không còn nằm trong khả năng của em.
2. Chấp nhận chính mình – Vỗ về những cảm xúc đang có
Em có quyền cảm thấy đau, mệt mỏi, tổn thương – và không cần phải che giấu điều đó. Hãy thử ôm lấy chính mình và tự nhủ rằng: "Mình đã trải qua quá nhiều điều khó khăn rồi, mình xứng đáng được vỗ về. Không sao cả, mình có thể khóc, có thể buồn, nhưng rồi mình sẽ tiếp tục bước tiếp." Hãy cho phép bản thân được yếu đuối khi cần, vì sự mạnh mẽ không phải là không có cảm xúc, mà là dám đối diện với chúng.
3. Chấp nhận những thương tổn để tự mình chữa lành
Những gì đã xảy ra không thể thay đổi, nhưng cách em nhìn nhận nó sẽ quyết định cuộc sống của em sau này. Em có thể tiếp tục để những vết thương đó kiểm soát mình, hoặc em có thể chọn biến nó thành động lực để vươn lên. Việc chữa lành không có nghĩa là quên đi hay tha thứ, mà là học cách đặt quá khứ xuống để không còn bị nó trói buộc.
4. Tìm hướng đi cho riêng mình – Sống cuộc sống tốt hơn những ngày đã qua
Em đã chịu đựng rất nhiều, nhưng em vẫn đang ở đây, vẫn còn cơ hội để tự mình tạo nên một tương lai khác. Có thể hiện tại em chưa biết rõ hướng đi của mình, nhưng chỉ cần em tiếp tục sống, tiếp tục thử, tiếp tục trải nghiệm, em sẽ dần tìm thấy điều có ý nghĩa với mình.
Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhất:
5. Sự mạnh mẽ và nỗ lực của em sẽ có phần thưởng xứng đáng
Những gì em đã trải qua không phải là vô nghĩa – nó là hành trình dạy em chữ mạnh mẽ, chữ kiên trì, và chữ tự do. Nếu em có thể vượt qua, em sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn, một người hiểu rõ giá trị của chính mình hơn bất cứ ai. Và điều quan trọng nhất: Em xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc – không phải vì ai khác, mà vì chính em.
6. Lời nhắn gửi đến em
Có thể hiện tại mọi thứ còn rất mơ hồ, còn rất đau đớn, nhưng hãy cho bản thân một cơ hội để bước tiếp. Không ai đáng phải sống mãi trong nỗi đau, và em hoàn toàn có thể bước ra khỏi nó, để tìm một cuộc đời mới cho chính mình.
SunnyCare tin rằng một ngày nào đó, em sẽ nhìn lại hành trình này và thấy rằng em đã mạnh mẽ hơn những gì em từng nghĩ. Và nếu em cần ai đó để lắng nghe, SunnyCare luôn ở đây.
Viện Tâm Lý SunnyCare
Quá yếu đuối và nhu nhược thì sẽ sớm chết thôi
Sao phải ước giết họ đi