Tâm sự nhỏ
Chào cô/chú/anh/chị/các bạn, em là học sinh sắp cuối cấp. Hồi nhỏ, em thường không hợp với các bạn nên hay bị cô lập, bắt nạt, quấy rối trong lớp ( em phải chuyển trường liên tục luôn haha). Khi lớn em cũng ổn hơn chút nhưng đó chỉ là vẻ tự tin giả tạo để che đi nỗi tự ti, sợ bị đánh giá, làm mất lòng người khác. Có một vài tình huống khiến em mất kiểm soát, như rơi vào khoảng chết chỉ biết bịt tai rồi đẩy mọi người ra. Em cũng rất hay có những suy nghĩ tiêu cực khi ở một mình, hoảng loạn, tự làm đau bản thân. Đôi khi em tràn trề năng lượng, gì cũng muốn làm, học liên tục 6 tiếng, mua sắm quá độ nhưng nhiều lúc lại chán chường đến mức không muốn bước chân xuống giường, chẳng quan tâm đến vệ sinh cá nhân. Em rất may mắn khi được sinh ra ở thành phố lớn, nơi có nhiều cơ hội học tập nhưng cũng vô cùng áp lực. Em sắp có một kì thi quan trong, nhưng vẫn chưa biết được điều mình mong muốn là gì. Em đang học chuyên Toán, môn tự nhiên khá phức tạp và thực sự không có đam mê, yêu thích gì. Em lại không dám từ bỏ để theo đuổi môn mình thích vì sợ quá muộn, không còn cơ hội cạnh tranh. Một phần vì áp lực từ giáo viên bồi dưỡng, cô rất nghiêm khắc và hay gây áp lực nên những bạn bỏ thi môn này (nói chung chuyện khá dài dòng vì tính cô cũng đặc biệt xíu). Bố mẹ rất yêu thương em nhưng luôn bênh cô giáo, cho rằng cô muốn tốt cho em. Em sợ đến trường lắm, nhất là những tiết Toán. Đôi khi em làm sai bài, không nhớ dạng cô thường đào bới, dùng những thất bại cũ của em để mắng mỏ và thỉnh thoảng nói kiểu " Bố mẹ ... thật thất vọng khi có đứa con như ...".Em có nhiều dấu hiệu của ADHD từ khi còn nhỏ như rất dễ phân tâm, không thể tập trung quá lâu khi làm bài, nghe người khác nói, dễ đánh mất đồ,... từ khi bé, điều này ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống của em dù em đã rất cố thay đổi. Dù vậy bố mẹ chỉ phớt lờ và cho rằng em cẩu thả, hậu đậu, lười biếng. Em chẳng biết mình sinh ra làm gì, từ nhỏ đến lớn em thấy mỗi khi cuộc sống vui vẻ một chút thì những tổn thương đều nhanh chóng ập tới khiến em thấy mình chẳng xứng có tình yêu thương. Em bất lực với chính mình.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến dòng này, em thực sự biết ơn nhiều lắm!
Xin chào! Cảm ơn bạn đã quan tâm và đặt câu hỏi, rất vui được trả lời câu hỏi của bạn như sau:
Chào em! Rất tiếc vì những trải nghiệm khó khăn mà em đang gặp phải. Bị cô lập và bị nói xấu là những tình huống rất khó khăn và có thể gây tổn thương tâm lý. Đây là một vấn đề nghiêm trọng và cần được giải quyết.:Đầu tiên, em cần nhớ rằng không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát được cách người khác đối xử với mình. Tuy nhiên, em có thể thực hiện một số hành động để giảm bớt tác động của tình huống này đối với tâm lý của mình.
Tìm người tin tưởng: Hãy tìm một người bạn, người thân hoặc người lớn mà em tin tưởng để chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Họ có thể cung cấp sự lắng nghe, hỗ trợ và định hướng cho em.
Tìm sự hỗ trợ từ giáo viên hoặc nhân viên trường: Hãy nói chuyện với giáo viên hoặc nhân viên trường về những khó khăn mà em đang gặp phải. Họ có thể giúp em tìm giải pháp và hỗ trợ trong việc giải quyết vấn đề.
Xây dựng mạng lưới bạn bè: Hãy cố gắng tìm kiếm những người bạn mới, những người có sở thích và quan điểm tương đồng với em. Tham gia vào các hoạt động ngoại khóa, câu lạc bộ hoặc tổ chức xã hội để tạo dựng mối quan hệ mới.
Tự tin và tự yêu thương: Hãy tin vào bản thân và những giá trị của mình. Hãy nhớ rằng em không phải là người có lỗi và không đáng bị cô lập. Hãy tập trung vào những điều tích cực trong cuộc sống và phát triển những kỹ năng cá nhân của mình.
Tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp: Nếu tình huống trở nên quá khó khăn và em cảm thấy không thể tự giải quyết, hãy tìm đến các chuyên gia tâm lý hoặc tư vấn viên để được hỗ trợ và tư vấn.
Cuối cùng, em cần nhớ rằng không có gì sai khi cảm thấy tổn thương và cần sự giúp đỡ. Hãy luôn tìm kiếm sự hỗ trợ và không ngần ngại chia sẻ những khó khăn của mình với những người xung quanh. Chúc em sớm vượt qua những khó khăn này và tìm được niềm vui và sự hỗ trợ trong cuộc sống.
Chuyên mục liên quan