E thật sự quá mệt rồi...
Xin chào mọi người, em xin phép được dấu tên để kể chuyện của mình ạ. Năm nay em lên lớp 8, em biết năm nay là năm rất quan trọng đối với em để giúp em lên cấp 3. E cx tự biết rằng e phải thật cố gắng để học tập để lo cho em sau này. Nhưng không có gì nếu như bố mẹ đặt áp lức lên người em. Bố mẹ bắt em phải lấy được học bổng để bố mẹ không phải nhiều gánh nặng, em cũng biết điều đó chứ nhưng em biết điều đó đối với em khá khó. Ngày nào em cũng học 8 tiết trên trường (có hôm phải ở lại học đội tuyển..), đến tối lại phải đi học thêm từ 1 đến 2 ca, có kì thi nào em cũng bị bắt tham gia mặc dù em không muốn, tối về em lại phải học đến đêm mới thôi. Chỉ khi em ở trường em mới được là chính mình. Ngày nào đi học về em cũng phải nấu cơm, đưa em đi học,.. Không 1 ngày nào em được nghỉ ngơi. Bố mẹ ép em tham gia các clb của nhà trường mặc dù em không thích, gd bắt em phải đứng đầu lớp, họ bắt em phải học thật chăm chỉ. Từ năm lớp 1 đến giờ bố mẹ em luôn bắt em phải luôn đứng đầu nếu không em sẽ bị chửi. Có lần năm lớp 7 em không đạt được kết quả mà bố mẹ em mong muốn, bố mẹ mắng em là đồ ngu, có mỗi việc học mà không làm được thì ở nhà mà đi làm, rồi so sánh em với các bạn, các anh các chị, có lần hè năm lớp 7 em đã bị chửi đến mức em chỉ muốn 44 đi cho xong, bố mẹ nói: " mày nhìn lại mày đi chỉ có cái việc học cũng không xong, cái bạn con trai lớp m cũng bằng tuổi m mà sao nó lại giỏi đến thế, m nhìn c H đi, học giỏi như thế có phải để các bác nhắc bao giờ không, m ngu không khác j 1 con bò,..." rất nhiều câu bố mẹ nói em khiến tim em như bị nhiều con dao đâm vào. Em không hiểu tại sao em lại bị bố mẹ đặt áp lực như thế. Cuối tuần bạn bè của e đều được vui chơi, được vui vẻ mà e lại chỉ cắm đầu vào sách vở, nghe những lời nói khiến e ngày càng tự ti hơn. năm lớp 2, có lần e bị sai 1 bài toán mà bố mẹ lôi e ra đánh e rồi mắng e là không biết lo cho bố mẹ, lúc đó e còn rất nhỏ để có thể nhận thức được bố mẹ muốn gì. Năm lớp 3 như là 1 năm địa ngục của e vậy, bố mẹ ép em học cả ngày lần đêm, sinh nhật của em cũng bắt em học, ngày nào học cũng đưa em đến lớp học thêm từ sáng đến tận tối mới đón e về, về đến nhà e lại học, năm tháng ấy không khác j địa ngục của e, có lần e đi học thêm, e ngồi cạnh 1 bn nữ khi đó e có nhắc bạn là học tiếp nhưng không hiểu sao cô giáo lại nghĩ e nói chuyện với bạn ấy và lấy que gỗ đánh em, lúc tan học mẹ em mắng em một trận lớn em đã cố giải thích nhưng mẹ không tin em. Năm cấp 1, các bn thì vui vẻ học không áp lực nhưng e thì ngược lại. E có người chị họ học rất giỏi nhưng chị ấy không bị bố mẹ tạo ra áp lực học tập, ngành học hay học thêm hay không đều là chị ấy tự chọn chứ bố mẹ chị ấy không có ép buộc, còn e không được lựa chọn ngành hc hay bất cứ điều gì, bome đều sắp đặt hết, họ bắt e theo ngành chip bán dẫn, họ bắt e phải học toán, tiếng anh nhưng điểm mạnh của e và cũng là sở thích học văn của e họ lại không cho, ước mơ của e là đầu bếp cũng chỉ là ước mơ của em thôi. e đã rất áp lục và muốn được là chính mình 1 lần nhưng nó cũng chẳng bao giờ thành hiện thực cả. E đã muốn được giải thoát cho bản thân nhiều lần rồi nhưng mà e không dám. Có cách nào giúp e 44 mà k phải đau không ạ?
Cảm ơn em đã chia sẻ những điều rất đau lòng mà em đã và đang trải qua.
Để Sunnycare được lắng nghe và đồng hành cùng em.
Việc em còn ngồi lại để viết ra những dòng chữ này – dù là trong tuyệt vọng – đã là minh chứng cho một sức nỗ lực phi thường trong em.
Không phải ai cũng có thể chống chọi khi bị tẩy chay, bắt nạt, khi gia đình tan vỡ, khi cảm giác không nơi nào là an toàn. Nhưng em đã cố gắng đến ngày hôm nay.
🌿 Sunnycare muốn em biết 3 điều này:
1. Những gì em đang cảm thấy không phải là “quá đáng” hay “vô lý”.
Đó là kết quả của một hành trình dài em phải gồng mình chống chọi, không được yêu thương đúng cách, không ai thật sự lắng nghe.
Ai cũng cần có một nơi để tựa vào, nhưng em lại luôn thấy mình đơn độc, bị chối bỏ, không ai tin tưởng. Điều đó làm tổn thương lòng tự trọng và giá trị bản thân sâu sắc.
2. Cái chết không phải là giải thoát – mà là mất đi cơ hội để cuộc đời em được viết lại theo một cách khác.
Em có quyền buông bỏ nỗi đau, nhưng không cần buông bỏ chính mình.
Em có thể bắt đầu lại một chương mới, nơi em được lắng nghe, được yêu thương và có những người thực sự quan tâm.
Nhưng nếu em ra đi bây giờ, em sẽ không bao giờ biết được ánh sáng thật sự có thể đến từ đâu.
3. Những người khiến em tổn thương – không đại diện cho cả thế giới này.
Em không sai khi mong có ai đó quan tâm, bảo vệ, hay đơn giản là được sống một cuộc đời bớt đau hơn. Và điều đó hoàn toàn có thể xảy ra – nếu em đủ dũng cảm để đi tìm sự hỗ trợ đúng cách.
🌱 Vậy, em có thể làm gì ngay lúc này?
🌟 Em là một người có nghị lực. Bởi nếu không có nghị lực, em đã chẳng đi được đến tận đây.
Sunnycare không nhìn em như một người yếu đuối muốn buông bỏ, mà nhìn em như một ngọn nến nhỏ đang cháy trong gió – chỉ cần một nơi đủ ấm để không bị tắt đi.
🌿 Hãy để bản thân mình tốt hơn mỗi ngày, thay vì nghĩ đến việc rời đi, hãy thử xây dựng cho mình một kế hoạch phát triển bản thân – tập trung vào điểm mạnh, duy trì thói quen tích cực. Khi em sống tốt hơn, những người xung quanh cũng sẽ dần thấu hiểu và nhìn nhận em khác đi. Sunnycare chúc em luôn vững vàng và tìm thấy hướng đi phù hợp cho chính mình.
VIỆN TÂM LÝ SUNNYCARE
Việc bạn cảm thấy bị xa lánh và bị bắt nạt là rất đau đớn, nhưng hãy cố gắng tìm kiếm những điều tích cực trong cuộc sống. Viết nhật ký hoặc tham gia các hoạt động nghệ thuật có thể giúp bạn giải tỏa cảm xúc. Nếu cảm thấy quá sức, hãy tìm đến sự hỗ trợ từ các chuyên gia tâm lý, họ có thể giúp bạn tìm ra cách đối phó với những cảm xúc tiêu cực và xây dựng lại sự tự tin của bản thân. Cuộc sống có thể rất khó khăn, nhưng luôn có hy vọng và những người sẵn sàng lắng nghe bạn. Đừng ngần ngại tìm kiếm sự giúp đỡ, vì bạn xứng đáng được sống một cuộc đời hạnh phúc và ý nghĩa.
Chuyên mục liên quan