**Có 1 sự thật là rất nhiều người lớn, khi trò chuyện, tương tác với trẻ con, họ cứ nghĩ là mình vui tính, hài hước, quan tâm tới trẻ, nhưng thực sự họ rất chi là kém duyên.**
Tuần vừa rồi có bác hàng xóm đến chơi, thấy Daisy Bánh Mì Bơ Ruốc đang chơi với mấy con chó con, bác ấy vừa cười vừa bảo “Chờ hôm nào cả nhà về Hà Nội, bác sang bác bắt hết cho đi thịt hết”. Mặc cho các bạn nhỏ cứ ra sức nói lại, giải thích kiểu gì, bác ấy vẫn khăng khăng. Tới mức mấy bạn ấy khóc nấc lên, vừa sợ vừa bực…
Mình thực sự không hiểu, có gì hay ho ở việc trêu cho trẻ con sợ chết khiếp lên, oà khóc nức nở, hoặc ngơ ngác vì chẳng hiểu nổi dụ ý sâu xa của họ trong những câu đùa vừa kém duyên vừa chẳng văn minh tẹo nào. Rồi đến lúc trẻ tỏ thái độ thì lại lớn tiếng quát là hư, hỗn, láo, ghê gớm… Ơ hay nhỉ, không tôn trọng người khác mà lại mong mình được tôn trọng sao? Mấy người lớn ấy khó hiểu thực sự!
Một vài trường hợp mà mình hay gặp thuộc các thể loại sau: